Nghẹn đắng tiếng khóc mất con của một bà mẹ Việt

HÀNH TRÌNH TÌM CON YÊU

Năm 2013, mẹ quyết định lên kế hoạch cho cuộc hành trình tìm kiếm con yêu. Từ sự chuẩn bị về sức khoẻ, tinh thần, tiền bạc…tất cả mục đích chỉ là tìm đến phương pháp tiên tiến của Khoa học. Trong công cuộc chữa trị ấy biết bao đau đớn mẹ đều đã vuợt qua, từ lần mổ nội soi tìm nguyên nhân năm 2011, rồi mỗi một hành trình là những mũi tiêm đau đớn nhất. Lúc đầu mẹ rất sợ nhưng lâu dần thành quen cho đến khi mẹ mất luôn cả cảm giác mũi tiêm chọc vào cơ thể. Có lẽ chỉ những người có hoàn cảnh như mẹ mới thấu hiểu được nỗi đau ấy như thế nào.

Ngày ngày mẹ đi khám xét rất cẩn thận thậm chí có lúc chờ đợi đến lượt mình khám xong thì cũng là lúc màn đêm buông xuống. Ba mẹ đã lặn lội ngày ngày theo dõi đều đặn từ những ngày đầu tiêm kích trứng. Có những lần ba các con trực ca đêm không đi được mẹ vẫn tự đi và nước mắt mẹ lăn dài trên má vì tủi thân, vì không biết kết quả ra sao. Ngày trước mỗi lần nhìn thấy kim tiêm là mẹ đã run rồi nhưng giờ đây mẹ tự cầm kim tiêm mà chả cần nhờ ai hay bác sỹ và có thể tự tiêm ở tất cả mọi chỗ mà chẳng sợ hãi. Nhưng ngày nào cũng phải tiêm, có những ống tiêm theo quy định phải đúng giờ thậm chí là giữa đêm thì làm sao mẹ tìm được bác sỹ vào giờ ấy để tiêm cơ chứ. Mẹ có một khát khao…Đó cũng chính là lý do mà mẹ dũng cảm tự cầm kim tiêm, nhiều lúc ba các con lại đùa mẹ là “Vợ mình đã đến giờ lên cơn nghiện rồi” . Ba của các con vậy đó nhưng mẹ biết ba của các con thương mẹ nhiều lắm. Ba biết mẹ rất đau bởi mỗi mũi tiêm làm mẹ đau nhức không ngủ được mỗi khi đêm về.

Cái ngày chọc hút trứng cũng đã tới, mẹ lo lắng lắm, sợ lắm nhưng mẹ phải cố và luôn tự trấn an mình phải mạnh mẽ hơn nữa. Sáng mẹ và ba các con đến thật sớm làm các thủ tục và xét nghiệm xong ba của các con được đưa vào phòng để lấy tinh trùng còn mẹ thì sang phòng gây mê. Đầu óc mẹ choáng váng nhưng mẹ vẫn biết họ đang làm gì, mẹ nghe thấy những âm thanh leng keng của dụng cụ, rồi ánh sáng chiếu rọi vào mẹ. Từ trên bụng mẹ xuống dưới được che bởi một mảnh vải trắng toát và mẹ từ từ thiếp đi, mẹ không còn biết gì nữa. Khi tỉnh dậy mở mắt ra người đầu tiên mẹ thấy là ba các con đang nhìn mẹ mỉm cười, mẹ đau và người mẹ lại không cử động được do nằm lâu và chưa hết thuốc mê, nước mắt mẹ trào ra, ba lau nước mắt cho mẹ và nói: Bác sỹ bảo kết quả chất lượng trứng và tinh trùng của vợ chồng mình rất tốt em đừng lo nhé. Mẹ còn đau lắm nhưng mẹ lại thấy vui vui vì kết quả đó. Ba các con luôn ở bên mẹ những lúc như thế.

Một tháng sau ba mẹ trở lại và bác sỹ tiến hành chuyển phôi cho mẹ. Từng ngày, từng ngày mẹ hồi hộp mong chờ điều kỳ diệu xảy ra. Mẹ luôn để tinh thần được thoải mái, ăn uống và kiêng kem cẩn thận lắm, mẹ đã nghiên cứu rất nhiều trên mạng những gì được và không được, ăn gì và không được ăn gì. Và điều kỳ diệu ấy cũng đến, ngày mẹ biết các con đang nằm trong bụng mẹ, mẹ đã vui biết chừng nào mặc dù mẹ biết phía trước còn nhiều gian nan lắm. Ba mẹ đã vui và hạnh phúc thế nào các con có biết không? Ngày mẹ biết mình mang song thai mẹ bất ngờ lắm vừa mừng lại vừa lo, lo lắng vì mang song thai có biết bao nguy cơ có thể xảy ra và giữ gìn sẽ vất vả thế nào. Rồi mẹ đành phải gác lại mọi thứ, công việc học tập, vui chơi bạn bè…thậm chí xin nghỉ việc không lương chỉ ở nhà dưỡng thai và giữ gìn cẩn thận. Dù ban đầu có khó khăn nhưng mẹ cũng vượt qua được những mốc quan trọng.

Ba của các con thật tuyệt vời, ba đã chăm sóc 3 mẹ con mình như thế nào nhỉ? Hàng ngày ngoài công việc cơ quan ra ba vẫn không quên nhiệm vụ đi chợ mua ăn sáng cho mẹ con mình. Công việc nhà cửa, đối nội đối ngoại một mình ba của các con lo hết. Ba của các con không cho mẹ làm bất cứ việc gì chỉ sợ ảnh hưởng sức khỏe của mẹ và ảnh hưởng đến các con. Đôi khi vì thương ba của các con mẹ lại rón rén giúp đỡ một việc gì đó nhẹ nhàng cũng bị ba các con mắng. Mẹ biết ba của các con rất mệt nhưng mỗi khi về nhà lại luôn nở nụ cười trên môi và động viên mẹ hãy cố gắng lên. Chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi ba mẹ có thể gặp được các con. Ba mẹ mong chờ ngày ấy biết bao nhiêu các con có biết không?

BA MẸ ĐÃ MẤT CON NHƯ THẾ

Vậy mà… Ba mẹ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại các con nữa, các con đã rời xa ba mẹ thật rồi. Ba mẹ sẽ không bao giờ có thể quên ngày kinh hoàng đó. Cái ngày mà mẹ cảm thấy bồn chồn lo lắng, có gì đó khó chịu trong người, bụng mẹ có vẻ tụt xuống. Mẹ theo dõi và lắng nghe cơ thể nhưng linh tính dường như bất an mẹ nói với ba vào viện kiểm tra luôn. Lo lắng và hồi hộp vì mẹ mới đi kiểm tra cách đó có 3 hôm, các con vẫn phát triển bình thường, mọi chỉ số đều ổn. Tấm ảnh đầu tiên in màu thật đẹp và rõ nhẩt về các con mẹ đâu biết rằng cũng chính là tấm ảnh cuối cùng ba mẹ được nhìn thấy con.

Khi vào viện, mẹ phải vào cấp cứu luôn. Bác sỹ nói mẹ phải nằm tại viện theo dõi vì cổ tử cung đã mở 3 phân, mẹ có dấu hiệu sinh non. Cả ba và mẹ lúc ấy đều ôm nhau khóc, chưa bao giờ mẹ thấy ba của các con khóc như vậy. Rồi mẹ được đưa đi vào khoa sinh đẻ còn ba con phải đứng ngoài hành lang. Đêm đó ba các con nằm ngoài hành lang ở viện lo lắng cho mẹ con mình. Còn ở trong mẹ không sao ngủ được, mẹ cầu nguyện cho các con đuợc bình an và ở bên lại bên mẹ. Ngoài hành lang chắc ba của các con cũng lo lắng như mẹ vậy. Mẹ thương ba của các con nhiều lắm, nhìn ánh mắt của ba các con lúc ý mẹ đã khóc thật nhiều. Nhưng có lẽ ông trời vẫn chưa nghe thấy lời cầu nguyện của ba và mẹ. Ngày nào các y tá cũng vào đo tim thai của 2 con và lần nào mẹ cũng được nghe những tiếng lụp bụp là mẹ lại có thêm niềm hi vọng… Ba mẹ vẫn mong muốn có 1 tia hy vong dù là nhỏ nhất, mẹ cũng cố gắng chịu đựng những cơn đau và truyền thuốc liên tục mong rằng sẽ giữ được các con.

Cũng đúng 3 ngày sau đó mẹ lên cơn co đẻ bác sỹ bắt phải lấy con ra. Mẹ đau đớn đến tột cùng, những nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau tinh thần mà cả ba và mẹ phải trải qua. Mẹ vẫn nhớ như in cái phòng lạnh lẽo ấy chỉ có một mình mẹ, xung quanh là các bác sỹ và y tá phụ. Vì ca của mẹ là song thai, lại là ca hiếm muộn, con trai quay ngược và con gái quay xuôi nên rất đông các bác sỹ bên cạnh, mẹ không hiểu sao xung quanh mẹ lại đông bác sỹ đến vậy? Cảm giác lúc đó thật khó tả, mẹ được tiêm rất nhiều thuốc, thuốc co bóp, thuốc giảm đau….Mẹ vẫn không hiểu tại sao đến khi ấy các con vẫn bình an, vẫn được bọc ở trong 2 bọc ối bình thường, tim vẫn đập mà bác sỹ vẫn phải bắt con ra? Phải chăng cổ tử cung của mẹ mở sớm sợ nếu không kịp mẹ cũng sẽ nguy hiểm chăng? Một y tá hỏi mẹ đặt tên cho con là gì để ghi vào giấy chứng sinh mẹ không thể trả lời nổi vì ba mẹ đã đặt tên cho các con đâu, ba mẹ vẫn đang suy nghĩ những tên thật hay và vẫn chờ ông nội của các con đặt tên vào những tháng cuối. Các con chưa được 6 tháng mà. Lúc ý tim mẹ đau lắm như muốn vỡ tan ra từng mảnh, mẹ cảm thấy nghẹn thở, mẹ chỉ muốn chết quách đi cho xong. Nhưng còn ba của các con đang đứng ngoài kia, bà nội, bà ngoại và gia đình nữa đang lo lắng cho mẹ đến mức nào. Mẹ không thể khóc nổi vì trong đầu mẹ là bao suy nghĩ miên man và hoảng loạn.

NỖI ĐAU KHÓ QUÊN

Mẹ sinh thường, con gái của mẹ ra trước, mặc dù các bác sỹ cố tình không cho mẹ nhìn thấy con nhưng mẹ cũng cố gắng ngoảnh đầu nhìn được khi con ra con có lẽ chỉ bằng chai nước lavi 0,5l, tóc con gái mẹ thật là đen. Còn con trai các bác sỹ loay hoay mãi mà con không ra được một bác sỹ nói có khi phải nong hoặc nạo. Mẹ lại như chết đứng lần nữa, trong suy nghĩ mẹ muốn con sinh ra hình hài phải được lành lặn dù các con có ở lại hay không, thương con trai của mẹ quá. Rồi bác sỹ Tiến nói không được để anh làm và y tá phụ dùng tay đấm liên tục vào bụng mẹ, mẹ vừa đau và mơ hồ sao người ta có thể làm thế, còn một người thì véo mạnh vào bụng mẹ liên tục để xoay. Mẹ đau quá, mẹ cảm giác như không thở nổi và cảm giác không còn sức rặn được như lúc sinh con gái. Cuối cùng dưới sự điều khiến của bác Tiến con trai cũng chịu quay xuống. Và lại một lần nữa bị chọc ối và lại một lần nữa mẹ sinh đẻ lần 2. Lúc 2 con ra ngoài cũng là lúc nước mắt mẹ trào ra, con trai của mẹ cũng nhỏ bé như chị của con vậy, mẹ khóc òa lên rồi mẹ nhìn lên trần nhà một cách vô hồn không cảm xúc. Mẹ được chuyển sang phòng hồi sức sau sinh, còn ba của các con xuống phòng lồng kính để nhìn và nhận các con. Mẹ cũng muốn chạy theo ba của các con lắm, mong được nhìn các con mà không thể, vì lúc ý sức khỏe mẹ yếu lắm, lại đau lắm, mẹ cứ khóc, khóc mãi…

Ba của các con vào phòng mẹ với đôi mắt đỏ hoe ba nói con trai và con gái nhìn giống nhau lắm, mắt có vẻ to giống mẹ, tim các con vẫn đập, tay chân vẫn khua chỉ có điều sinh non quá bệnh viện không làm cách nào được đành để các con tự thở được đến lúc nào đi thì đi, phổi và gan của các con chưa hoàn thiện. Mẹ khóc và ba các con cũng khóc, ba của các con bản lĩnh và mạnh mẽ đến thế vậy mà cũng khóc òa như một đứa trẻ. Đau đớn và xót xa quá. Cổ mẹ nghẹn đắng lại không cất lên lời. Bao nhiêu công sức ba chăm mẹ con mình trong mấy tháng qua bỗng tan thành mây khói. Nhìn ba của các con mẹ thương vô cùng, khuôn mặt hốc hác vì lo lắng đêm hôm, vừa lo cho sức khỏe của mẹ vừa lo chuẩn bị hậu sự cho các con. Một lúc sau đó điện thoại của ba các con reo lên họ gọi ba xuống nhận xác 2 con. Mẹ khóc như chưa bao giờ được khóc, tất cả bà nội, bà ngoại và những người nằm cạnh mẹ đều khóc theo. Mọi người động viên mẹ là không được khóc nếu không sau này mắt mẹ sẽ mờ nhưng làm sao mẹ có thể kìm nén được cơ chứ.

Các con ra đi khoảng 4 tiếng sau đó, đó cũng là lúc mà những dòng sữa đầu tiên rỉ ra từ ngực mẹ, ngực mẹ bắt đầu cứng vì sữa về, sao sữa mẹ về nhanh vậy chứ? Ôi! Giá như….mẹ có thế được như bao bà mẹ khác. Nhìn các bà mẹ xung quanh cho con bú mà mẹ chạnh lòng và tủi thân quá, mẹ nghĩ cuộc đời thật bất công đối với mẹ, mẹ hận và trách ông trời sao đã mang các con đến bên mẹ rồi lại cướp các con đi khỏi tay mẹ khi mẹ chưa được một lần ôm ấp. Giá như mẹ cũng được ôm các con như vậy thì hạnh phúc biết chừng nào. Số phận các con không được làm người, các con chê ba mẹ nghèo nên không ở lại với ba mẹ đúng không? Bà nội, bác hai, các chú và ba của các con cũng đưa các con về quê chon cất ngay sau đó còn bà ngoại ở lại trông mẹ. Chiều ba và bà nội lại lên ngay với mẹ lo lắng cho sức khỏe của mẹ. Ba các con nhắn tin cho mẹ là giờ ba chỉ lo cho sức khỏe của mẹ thôi, ba cần mẹ, mẹ hãy cố lên. Động viên mẹ vậy thôi nhưng mẹ biết ba của các con đau lòng lắm.

KẾT THÚC BUỒN

Thật sự lúc này đây mắt mẹ đã nhòa theo từng nhịp gõ nhưng mẹ không biết làm gì hơn để kìm nén được cái cảm xúc bị dày vò, ko biết nói chuyện cùng ai cho vơi bớt nỗi buồn. Mẹ không muốn ba các con nhìn thấy mẹ khóc. Mẹ càng cố dấu tim mẹ càng như muốn ngừng lại. Có lẽ chỉ hết đêm nay mẹ yếu đuối vậy thôi, để sáng mai khi tỉnh dạy mẹ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Mẹ sẽ bắt đầu lại từ đầu – một hành trình mới gian nan và đầy thử thách hơn nữa.

Các con yêu dấu! Các con đi để lại trong lòng ba mẹ một nỗi đau không thể nói thành lời. Có lúc mẹ nghĩ mẹ là gánh nặng cho ba của các con, tại mẹ tất cả vì mẹ đã không giữ được các con. Có mỗi việc che chở, bao bọc cho các con mà mẹ cũng không làm được. Mẹ thật vô dụng, mẹ làm cho ông bà ngoại phải lo lắng cho mẹ đến bao giờ nữa đây? Đến bao giờ mẹ mới mang lại niềm vui hạnh phúc được làm cha và niềm hy vọng mới cho ba của các con đây. Mẹ muốn buông xuôi tất cả, muốn quên đi mà không sao quên được hình ảnh hai con và hình ảnh đau khổ của ba các con đây? Dẫu biết rằng thời gian sẽ làm lành vết thương nhưng đến bao giờ, vết thương cũ chưa lành hết thì vết thương mới lại đến. Mẹ không biết đến khi nào mẹ mới có thể bình tâm trở lại trong cái mớ hỗn độn này. Mẹ cũng muốn nhanh hồi phục để bắt đầu lại, để được chăm sóc ba của các con bù lại những thời gian qua nhưng mẹ vẫn chưa biết bắt đầu từ đâu nữa. Mẹ đau khổ khi phải đối diện với thực tại, mẹ muốn chạy trốn và muốn đến một nơi mà không ai biết đến mẹ. Càng nghĩ mẹ lại càng tự dằn vặt mình, ở thế giới bên kia các con có vui vẻ không? Có nhớ đến ba mẹ của các con không? Liệu mẹ có thể quên các con ngay được không hay nó là ký ức sẽ đeo bám mẹ suốt cả cuộc đời. Tại sao các con lại từ bỏ ba mẹ vậy? Các con đã mang đến cho ba mẹ bao hy vọng, bao niềm vui và hạnh phúc để rồi lại để ba mẹ thất vọng, đau khổ cũng thật nhiều như thế. Mẹ chỉ có thể nghĩ rằng ba mẹ và các con không có duyên với nhau, ông trời không muốn cho các con làm người, làm con của ba mẹ. Sự thật đúng là phũ phàng quá.

Có lẽ mẹ phải cố gắng thôi, ngày mai mẹ sẽ lại đứng dậy để bắt đầu cuộc sống mới, mẹ phải cố vì những người thân yêu của mẹ mà có lẽ mẹ phải sống vì ba của các con, mẹ không được khóc nữa. Mẹ nợ ba cuả các con quá nhiều rồi. Mẹ không thể chìm đắm trong nỗi nhớ thương các con được. Mẹ xin lỗi! Mẹ phải quên các con thôi vì các con bỏ ba mẹ đi mà. Ở thế giới bên kia các con hãy vui vẻ nhé, hãy siêu thoát và đừng vấn vương ba mẹ nhé. Chỉ vài tháng nữa khi sức khỏe của mẹ hồi phục mẹ sẽ lên chùa làm lễ cầu siêu cho các con. Nếu các con còn vương vấn và nhớ thương ba mẹ, vẫn muốn làm con của ba mẹ thì hãy đầu thai làm con của ba mẹ lần nữa và hãy thật khỏe mạnh cùng ba mẹ sống cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc các con nhé. Nếu không còn yêu thương, không còn vấn vương ba mẹ nữa thì các con hãy tìm đến gia đình nào có thật nhiều tình yêu thương hơn hẳn tình yêu mà ba mẹ đã dành cho các con nhé. Hãy phù hộ cho ba mẹ của các con và sớm đưa các em khác về với ba mẹ các con nhé. Dù các con ở đâu ba mẹ vẫn luôn nhớ và yêu các con. Mãi mãi là như vậy Vĩnh biệt các con!

 

 

theo: mecon

3 thoughts on “Nghẹn đắng tiếng khóc mất con của một bà mẹ Việt

Leave a Reply

Or