Tôi sợ hết hồn khi nghĩ chuyện có con

Nhiều người cho là tôi chỉ suy nghĩ nhất thời nhưng thực sự,tôi không thích có con và chồng tôi cũng vậy.

Bất cứ ai hỏi tôi rằng bao giờ có con và được tôi nói rằng tôi “không đẻ”. Họ đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc và rồi rất nhiệt tình “thuyết phục” tôi: Bây giờ còn trẻ thì nghĩ thế thôi, Khi nào có con rồi sẽ thấy thích ngay hoặc Làm gì có ai mà không đẻ con….Nhưng sau nhiều năm thấy tôi vẫn “trơ vậy”, tất cả mọi người đều kết luận rằng tôi “Có vấn đề, chắc vô sinh, chắc bị hỏng…”. Thực sự, tôi hoàn toàn bình thường và chẳng có vấn đề gì về tâm lý hay sức khỏe cả. Chỉ đơn giản một điều: Tôi không muốn có con.

Tôi năm nay 32 tuổi, lấy chồng đã được 5 năm nhưng chúng tôi không có ý định có con. Khác vời nhiều phụ nữ khác, khi nhìn vào một người đàn ông, họ sẽ nghĩ “Đây sẽ là cha của con mình” hoặc như những người bình thường, họ sẽ “mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ”. Vậy nhưng khi tôi gặp chồng tôi bây giờ, tôi chỉ nghĩ “Đây là người đàn ông mình sẽ sống cùng suốt cuộc đời, mà không có con”. Tôi đã đúng. Anh hơn tôi 1 tuổi nhưng ai cũng bảo rằng chúng tôi là một cặp trời sinh. Trước khi lấy tôi, anh đã thú nhận, mình cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ không có con. Vậy nhưng sau khi gặp tôi, yêu tôi, nghe những lời tôi nói, anh đã quyết định cưới tôi, kể cả khi tôi tuyên bố sẽ không đẻ con.

Khi về nhà chồng, thời gian đầu cuộc sống của chúng tôi rất thoải mái. Được nửa năm, bố mẹ chồng tôi bắt đầu đánh tiếng muốn tôi sinh cháu cho ông bà. Khi đó, tôi đã thẳng thắn nói thật “Con không muốn có con. Vợ chồng con không đi đẻ con”. Từ ngày ấy, cuộc sống của tôi trong gia đình chồng bị đảo lộn. Năm đầu, ông bà hỏi han, giục giã. Năm thứ hai, ông bà khuyên tôi đi khám xem có “hỏng hóc” gì không. Năm thứ ba, ông bà lu loa cho hàng xóm láng giềng, họ hàng gần xa rằng họ vô phước lấy phải cô con dâu như tôi, rằng tôi “dở người”, tôi “bỏ bùa con trai họ”…. Tôi không hiểu tại sao, cuộc sống riêng và những quyết định riêng của mình, lại phải khiến nhiều người nhọc công đến vậy.

Tôi sợ hết hồn khi nghĩ chuyện có con - 1
Tôi không muốn đẻ con và đó là ý định nghiêm túc (ảnh minh họa)

Lý do đầu tiên khiến tôi không muốn có con, đó là tôi sợ đẻ và sợ phải mang thai. Tôi phải thú nhận rằng đến tận bây giờ, có những hôm tôi nằm mơ mình mang bầu mà khi tỉnh dậy, tôi sợ “hết hồn”. Nếu mang thai, tôi sẽ không thể kiểm soát được cơ thể mình. Rụng tóc, nở mũi, chân sưng phồng, bị trĩ và rất có thể khi đẻ, sẽ còn tiểu tiện ngay trên bàn đẻ.

Lý do thứ hai, đó là tôi không muốn có những cuộc tranh luận với chồng mình. Tôi biết nhiều người nói rằng đứa con là cầu nối giữa cha mẹ. Nhưng tôi cũng biết nhiều cặp vợ chồng, ly hôn và cãi nhau như cơm bữa cũng chỉ vì đứa con, vì từ khi có con, họ mới nhìn ra “bộ mặt thật của nhau”. Khi chúng ta còn chưa hiểu nhau, chưa thống nhất được quan điểm với nhau, chưa đủ vị tha cho nhau để tị nạnh “tại sao em phải chăm con còn anh được đi nhậu’…thì tốt nhất chúng ta đừng sinh con, để làm khổ nó, và khổ chính chúng ta.

 

Lý do cuối cùng, đó là tôi không muốn bó buộc. Tôi không phải kiểu phụ nữ của gia đình. Có câu nói thế này “Most people die at 25 and aren’t buried until they’re 75”. Tôi tạm dịch nghĩa là “Phần lớn mọi người đã chết ở tuổi 25, chỉ có điểu đến 75 tuổi mới chôn mà thôi“. Đó là câu nói tôi rất tâm đắc.

Rất nhiều người trong chúng ta sống “khổ” từ bé đến lớn, cho cả đến khi chết đi vẫn khổ. Khổ ở đây không phải về mặt vật chất mà khổ ở mặt tinh thần. Rất nhiều người đánh đổi tuổi trẻ để lao vào kiếm tiền, sinh con đẻ cái, nuôi nấng chúng, ngày ngày quanh đi quần lại với điệp khúc sáo mòn: kiếm tiên, nuôi con, kiếm tiền, lại nuôi con. Chúng ta theo con từ lúc nó mới sinh, đến lúc nó đi học, đi làm, lấy vợ, sinh con….mãi vẫn không hết lo, không hết việc để làm. Tôi rất sợ khi nhìn thấy những con người ngày ngày hối hả kiếm cật lực để ngồi trên đống tiền, những con người cứ hết giờ làm là về nhà cơm nước bỉm tã. Con nhỏ thì lo cho nó ăn ngon mặc đẹp, con lớn lại bon chen kiếm cho nó trường chuyên giáo viên xịn…Cuối cùng đến khi cuối đơì nhìn lại, chẳng sống được cho mình mấy ngày.

Tôi dám cá, chẳng ai muốn sống một cuộc đời nhàm chán như vậy. Vậy sao chúng ta không thay đổi? Tại sao chúng ta lại vẫn cứ đi theo lối mòn của loài người? Chúng ta sợ sự khác biệt, sợ khác với đám đông? Tại sao không dám tận hưởng cuộc sống? Tôi kiếm tiền vừa đủ và dùng số tiền đó để đi du lịch, khám phá những vùng đất mới và sống trọn vẹn từng phút của cuộc đời mình. Tôi muốn sống chậm rãi, muốn sống ngoài guồng quay hối hả bon chen để tận hưởng từng phút giây của cuộc đời mình, bên cạnh người chồng, người bạn tri giao của mình. Vậy là đủ.

Chúng tôi đã dọn ra khỏi nhà bố mẹ chồng và ở riêng. Ngày ngày chúng tôi đi làm, không áp lực, không thêm giờ. Tan làm, chúng tôi cùng nhau ăn những món ăn ngon tôi nấu, cùng xem bộ phim yêu thích, cùng ôm nhau ngủ. Vào những ngày cuối tuần nắng đẹp, chúng tôi sẽ cùng đạp xe đi ngắm trời ngắm mây, nếm những món ngon ở một vỉa hè thư thả. Khi buồn, chúng tôi lại cùng nhau xách ba lô và đến những vùng đất mới. Đấy mới là cuộc sống tôi hằng mong.

Chia sẻ của độc giả ở địa chỉ mail thuhuong…….@…………….

 

 

 

theo: eva

14 thoughts on “Tôi sợ hết hồn khi nghĩ chuyện có con

Leave a Reply

Or