Đừng nghĩ đã là vợ rồi thì không cần phải giữ!

Một người đàn ông bị vợ bỏ đã đến nhờ nhà văn E. Packhomovski viết truyện mô tả những “hành vi xấu xa” của vợ để khiến cô ấy nhanh chóng quay trở về nhà. Và đoạn đối thoại giữa nhà văn cùng người chồng đã thực sự khiến nhiều người chồng tỉnh ngộ.

Dưới đây là nguyên văn cuộc nói chuyện:

Một người đàn ông nhờ tôi viết truyện ngắn châm biếm về vợ cũ của anh ta.

– Đó là một mụ đàn bà thật khủng khiếp!. – anh ta tức giận vừa nói vừa mở chiếc cặp da.

– Chưa cần tài liệu đâu. – tôi nói. – Chúng ta trò chuyện đã. Anh lấy cô ấy lâu chưa?

– Mười hai năm rồi. Và chúng tôi vừa ly dị.

– Anh chị lấy nhau vì tiền bạc?

– Không! Người đàn ông phẫn nộ. – Chúng tôi lấy nhau vì tình yêu.

– Chắc chỉ là tình yêu đơn phương của chị ấy thôi?

Số phận hai người phụ nữ sau 10 năm kết hôn…

– Sao ông lại nói thế! Hai chúng tôi yêu nhau đấy chứ, đó là một mối tình tuyệt đẹp…

– Nhưng chắc chắn có những mối hoài nghi và những niềm hy vọng?

– Vâng, đúng thế.

– Ví dụ anh hoài nghi điều gì?

– Tôi hoài nghi tất cả. Nhưng tất nhiên chủ yếu là hoài nghi về tình cảm.

– Về tình cảm của anh?

– Không, tại sao lại của tôi? Tình cảm của tôi, tôi rõ chứ! Tôi hoài nghi tình cảm của cô ấy.

– Thế còn cô ấy có hoài nghi tình cảm của anh không?

– Tôi không biết, tôi không hỏi cô ấy.

– Thế anh có tặng hoa cô ấy không?

vo-chong-lau-nam

– Có.

– Anh có mời cô ấy đi xem kịch không?

– Tất nhiên là có.

– Chắc anh tỏ ra dũng cảm lắm, dám bảo vệ cô ấy chống lại bọn côn đồ chẳng hạn?

– Vâng, đúng là có lần thế thật, mặc dù tôi cũng hơi hoảng…

– Còn sau đó?

– Sau đó gì cơ ạ?

– Sau khi lấy nhau, anh có mời cô ấy đi xem kịch không?

– Không. Chuyện xem kịch do cô ấy phụ trách. Thích vở nào, cô ấy tự mua vé đi xem. Tôi mặc kệ, tôi gọi đùa cô ấy là cán bộ văn hóa.

– Anh có tặng hoa cô ấy nữa không?

– Không. Hoa cô ấy cũng tự mua về nhà cắm lọ. Hôm nào sinh nhật cô ấy, cô ấy mua hoa từ sớm. Tôi gọi đùa cô ấy là “Nghệ sĩ cắm hoa”.

– Nghe thật lãng mạn! Thế anh có bảo vệ cô ấy khỏi bọn côn đồ không?

– Ồ, không. Cô ấy giỏi võ lắm rồi. Đứa nào trêu chọc, cô ấy cho ngay một chưởng. Một lần, ở công viên, có đứa dọa dẫm tôi, cô ấy bảo ngay hắn: tôi yếu ớt, có con cái, lại chẳng có tài năng gì… Thế là thằng kia không dọa tôi nữa. Tôi gọi đùa cô ấy là thần hộ vệ.

– Anh nhường nhịn vợ thật nhỉ. Thế ai đi họp phụ huynh cho con anh?

– Vợ tôi chứ ai! Vì đó đâu phải việc của đàn ông! Tôi gọi đùa cô ấy là nhà sư phạm.

vo-chong-lau-nam

– Vậy chắc anh được chiều chuộng lắm?

– Vâng, đúng thế. Tôi chẳng phải làm một việc gì. Giặt giũ, nấu nướng, cô ấy làm tuốt! Về nhà, tôi chỉ nằm dài ra đọc báo và xem ti vi. Ai cũng bảo tôi sướng, cho tới khi vợ tôi có một hành động vô đạo đức: cô ấy yêu người khác.

– Không thể có chuyện ấy! – Tôi kêu lên. Quan niệm về gia đình của anh đúng đắn như thế mà cô ấy lại bỏ đi.

– Ông giễu tôi đấy à. Tôi đến nhờ ông giúp đỡ, tôi muốn ông viết một chuyện ngắn mô tả hành vi xấu xa của vợ tôi để đưa cô ấy về với gia đình. Cô ấy bỏ đi đã hai ngày, và nói không bao giờ về nữa.

– Thật là khổ cho anh. Và thật bất công! Bây giờ còn ai mua vé cho anh đi xem kịch, ai mua hoa cho anh, ai đi họp phụ huynh cho con anh, ai giặt giũ nấu nướng cho anh… Bỗng dưng, vợ anh bắt anh phải làm một người đàn ông tuyệt diệu! Trong khi anh quên chuyện ấy mất rồi. Còn người đàn ông kia lại chăm sóc vợ anh, ít ra là trong thời gian đầu. Được, nếu anh muốn, tôi sẽ viết một tác phẩm nhỏ châm biếm về chuyện này. Có lẽ tác phẩm của tôi sẽ giúp được vô khối đức ông chồng tỉnh ngộ đấy!

Anh ta hậm hực ra về, và dọa sẽ kiện tôi lên tất cả các cấp.

E. Packhomovski – Mỹ Hà Dịch

One thought on “Đừng nghĩ đã là vợ rồi thì không cần phải giữ!

Leave a Reply

Or