Viết cho vợ yêu, viết để cảm ơn vợ, viết để tự hào về vợ!!!

Tui sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo có tiếng là chó ăn đá gà ăn sỏi, nhà tôi cũng thuộc thể loại bần cùng nhưng chỉ có chưa sinh đạo tặc thôi. Nhưng rồi tôi cũng lớn lên hàng ngày dưới sự chăm sóc, bảo bọc của ba mẹ, của anh em nhà tui và rồi tui đã đi học cấp 1, cấp 2 nhưng lên cấp 3 thì sóng gió bắt đầu xuất hiện trong cuộc đời tôi.

Xin phép mọi người va Mod cho tui thể hiện vài dòng với vợ yêu nhà tui, cũng là mở đầu cho topic nói lên niềm vui, niềm tự hào dành cho các bà vợ. Tui xin được phép bắt đầu :

Tui sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo có tiếng là chó ăn đá gà ăn sỏi, nhà tôi cũng thuộc thể loại bần cùng nhưng chỉ có chưa sinh đạo tặc thôi. Nhưng rồi tôi cũng lớn lên hàng ngày dưới sự chăm sóc, bảo bọc của ba mẹ, của anh em nhà tui và rồi tui đã đi học cấp 1, cấp 2 nhưng lên cấp 3 thì sóng gió bắt đầu xuất hiện trong cuộc đời tôi.
1369713056134
Tôi đã thi trượt cấp 3, không thể vào học cấp 3 tôi đành bỏ nhà đi làm thuê các công việc như làm phụ hồ, trồng chè, đào ao đắp đập khắp tỉnh, khắp làng và lăn lộn vào đến sài gòn hoa lệ lại làm phụ hồ, làm bốc xếp, làm công nhân chế biên gỗ…

Có vẻ cuộc đời tôi có duyên với sài gòn, tôi làm phụ hồ ở đây được một thời gian thì đã hết năm học lẽ ra tôi đã là học sinh cấp 3 và đã học xong năm đầu tiên, nhưng lúc người ta hết năm đầu đó, tôi mới khăn gói trở về quê từ Sài Gòn để thi chuyển cấp và học cấp 3. Năm đó, sự cố gắng cùng một số thủ thuật nhà quê đã giúp tôi hiên ngang bước vào ngôi trường cấp 3 mơ ước nơi quê nhà.

Rồi 3 năm cấp 3 cũng xong, tôi đã dự thi từ Hà Noội, đà nẵng và sài gòn, và rồi tôi rớt cả 2 trường kia, nhưng lại đậu vào sài gòn, thế là tôi lại có dịp trở lại làm sinh viên nơi chính 3 năm trước đây tôi từng làm thuê, từng phụ làm bao công trình còn nguyên dấu vết.

Năm đầu tiên, tôi vào làm và đi làm thêm nhiều việc khác nhau để kiếm tiền trang trải cho việc học, năm thứ hai tôi thi thêm trường nữa để học và rồi tôi vẫn vừa học lại vừa đi làm thêm. Đến cuối năm hai thì duyên số thế nào, tôi lại đi làm phỏng vấn viên nghiên cứu thị trường và tôi đã phỏng vấn ngay em, một người con gái sài gòn hoàn toàn. Với gương mặt dễ thương, cách trả lời ngây thơ và hồn nhiên của em đã làm cho tôi say đắm ngay lúc đó, tôi tự nhiên như bị sét đánh và ghi chú lại tên, số điện thoại, email của em sau đó về và suy nghĩ mông lung rằng có thể làm quen được em không?

Sau mấy đêm trằn trọc, toi quyết định sẽ làm quen em, làm bạn trước cái đã rồi mọi chuyện sẽ tính tiếp. Lúc đó em đang học lớp 11 và hãy còn quá trẻ, quá bé để nghĩ đến cái gì đó ngoài bạn bè. Tôi đã liên lạc mấy lần mà không gặp, rồi có ai đó trả lời điện thoại bảo là em đi học chưa về (sau này biết là người thuê mặt bằng ở nhà e để cho thuê băng video).

Rồi thêm mấy lần liên lạc nữa gọi điện không được, tôi đã quyết định gửi email, gửi hoài không thấy em trả lời cho đến năm em lên lớp 12 vẫn chưa chịu trả lời, đến năm cuối lớp 12 em mới reply mail lại để nói rằng em không thích làm quen với người lạ, không nói chuyện, không chat gì cả. Thế rồi tia hi vọng trong tôi như bị dập tắt, nhưng tôi vẫn kiên trì viết cho đến khi em thi tốt nghiệp xong em vẫn chưa trả lời.

Bực mình quá, tôi đã viết mail với lời lẽ trách móc, nặng nề lắm và đúng là với email này em đã trả lời lại. Tôi đã thành công là làm cho em reply lại cho tôi được, sau một thời gian viết mail qua lại, rồi em thi đại học và cũng biết kết quả không đạt do chọn sai ngành sở trường, em buồn và cơ hội đã đến với tôi.

Cơ hội của tôi nè, sau đó tôi chia sẻ với em rất nhiều, mọi lúc, mọi nơi và tôi cũng đã thử thách khá nhiều, có rất nhiều lần tôi đã dùng các phép thử về sự chia sẻ hoàn cảnh như quan điểm về trai tỉnh, gái sài gòn, nhà giàu, nhà nghèo, rất nhiều phép thử mà đến nay vợ tôi vẫn chưa biết nhưng có lẽ bi giờ biết thì cũng đâu có sao vợ yêu nhỉ?

Tất cả các phép thử của tôi đều không có gì làm tôi thất vọng, tất nhiên nếu xét theo văn hóa vùng miền thì có đôi chút khác biệt nhưng không sao, quan trọng là thái độ và thiện chí đến với nhau thôi. Rồi mức độ bạn bè ngày càng thân, khoảng mùa hè năm em ôn thi tôi động viên em học để thi đậu rất nhiều, cũng chẳng biết sao mà hôm thì tôi mời uống nước mua trái cây, bánh kẹo cho em ăn để có sức học. Đặc biệt có một hôm tôi mua cho em một trái sầu riêng cũng chỉ vì em khoái món này dù tôi chẳng biết ăn. Rồi em ghé KTX thăm tôi, điều đặc biệt là em không tự đi mà nhờ cậu chở tới chỗ tôi rồi cậu còn cảnh báo (theo lời em) là cận thận vì con trai giờ đểu lắm, em lên phòng tôi trước sự ngỡ ngàng, ngạc nhiên của dãy lầu toàn con trai và các bạn ở cùng lầu đón tiếp em như nhưng người thổ dân đón khách lạ, nào là xong nồi, nắp nồi, chén đũa từ đầu dãy cho đến cuối dãy cứ gõ ầm ầm, việc này có lẽ đã làm em rất ngại. Em được đón tiếp thế cũng bởi rất hiếm có một cô gái rất xinh, xinh ơi là xinh ghé thăm ai đó ở dãy lầu 6 nơi KTX của tôi.

Đây là cuộc viếng thăm không báo trước, vì thế tôi cũng không chuẩn bị gì. Cốc cốc cốc, ai gõ cửa phòng vậy ta?? Mấy bạn cùng phòng tôi đang ngủ trưa bèn dậy mở cửa và hỏi em tìm ai, em trả lời là em tìm anh A (xin phép không nêu tên mình), các bạn tôi bảo tôi là mày dậy có ai kiếm kìa, tôi không tin vì các em trong KTX tìm thì biết rồi, em đâu lạ hoắc vậy sao tìm tôi, mặt khác tôi không quen người lạ và không hẹn ai lên KTX cả, nhưng rồi em bước vào phòng hỏi anh A có đây không, tôi bước dậy ngạc nhiên vô cùng, lúc đó tôi đang ở trần nữa chứ, trời ơi được một phen hú vía và ngạc nhiên vô cùng những lại vừa vui vừa tự hào với đám bạn, đám bạn trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên và ngưỡng mộ em, tôi có dịp được tự hào vì xưa nay tui ít để ý đến con gái, có mấy cô gái theo tui thì cô thì mập, cô thì cao, thậm chí tui phải trốn (vì lúc xưa tui nhát gái lắm :Laughing:.

Rồi tôi cũng dậy thay đồ, xong dắt em xuống quán nước dưới KTX uống nước và nói chuyện, do gia đình có chút chuyện nên em lại kể với tôi và có vẻ chán nản, tôi lại được dịp động viên, chia sẻ và có lẽ vì thế nên tình cảm ngày một thân thiết hơn.

Sau cả năm miệt mài đèn sách ôn luyện, kỳ thi quan trọng quyết định tương lai cuộc đời em cũng đã đến. Em đi thi mà tôi chỉ chúc qua điện thoại chứ không trực tiếp đưa em đi thi vì em bảo ba mẹ rất khó (đây cũn là lý do tôi rất khoái vì có lẽ ba mẹ em đã bảo vệ, gìn giữ em cho tôi, haha). Em thi xong buổi tối về tôi gọi điện thoại, rồi chúc mừng em đã làm bài tạm được.

Em thi xong, ba mẹ và cả gia đình nhà em đi du lịch Nha Trang như là một phần thưởng cho em hoàn thành xong kỳ thi đại học đạt yêu cầu. Tôi thì nôn nóng muốn gặp em vì tôi từng nói với em, em thi xong a có chuyện quan trọng muốn nói với em nhưng tiếc là em lại đi du lịch mất, lúc đó tôi rất nhớ em, luôn nghĩ đến em và mong em sớm quay lại, nhưng tôi đã không thể chịu được và bèn mượn email để viết một email bày tỏ tình cảm với em ngay ngày em đi, tôi chờ đợi mãi cũng không thấy em trả lời cho đến khi em về tôi có điện thọai bảo gặp em để nói chuyện, nhưng em bảo em chưa muốn gặp (có lẽ em đã đọc thư nhưng đang suy nghĩ), lúc đó là khỏang ngày 18/7, sau đó ngày 24/7 tôi gửi lại cái email đã viết và gửi từ tuần trước với nội dung tỏ tình.

Em đọc xong đã trả lời là chưa sẵn sàng, cần thời gian nhưng dù em trả lời thế song tôi vẫn đã coi em là bạn gái tôi rồi vì tôi tin em rất quý tôi, chỉ có cái rào cản vô hình nào đó ngăn cảnh em đến với tôi thôi.

Tôi không vội vàng mà tiếp tục chia sẻ và vẫn coi em là người yêu rồi nhưng em không có y kiến gì, tôi nói nhớ nhung rồi thương em trên mail em cũng không phản đối. Đã có lúc tôi nghĩ hay là tại mình dân tỉnh lẻ, kinh tế khó khăn nên em ngại (lúc đó tôi đi xe đạp leo núi cũ kỹ mua lại của thằng bạn). Còn em cũng không biết chạy xe máy mà mỗi lần đến thăm tôi hoặc đến chỗ hẹn thì em đi bằng taxi hoặc nhờ người thân chở), nhưng tôi nghĩ kỹ lại nghèo khó, khó khăn về kinh tế chỉ là tức thời, tôi sẽ chẳng việc gì phải sợ dù biết rằng lúc đó quanh em bao anh chàng đẹp trai, dân thành phố, con nhà giàu tòan đi xe Dylan, SH, @ hay ít nhất là tay ga hoặc xe máy số gì đấy đang theo đuổi em và chẳng mối nào em chịu.

Tôi vẫn đeo đuổi và vẫn chia sẻ, vẫn làm như em là của tôi lâu rồi ý, và ngày em có kết quả đại học đã tới, em đã đậu vào khoa kinh tế, DHQG HCM. Em vui va tôi cũng vui, em nhảy cẩng lên rồi vui mùng gọi điện cho tôi, báo tin và tôi cũng chia vui cùng em rất nồng nhiệt, tôi thì căn lên mạng thường xuyên để xem nhưng hồi đó mạng kẹt quá vào hòai không được, nhưng em lại biết trước tôi, tính lập công với em nhưng em lại biết trước, dù vậy nhưng em đậu là vui rồi.

Một trang mới đã mở ra với em, em đã đậu và rồi cũng đến ngày em lên KTX DHQG ở sài gòn học (gia đình em ở sai gòn nhưng do đi xa gia đình không yên tâm nên cho em ở KTX ở thủ đức). Tôi lúc đó đi làm thêm sau bao nhiêu lâu cũng kiếm tiền mua được chiếc xe gắn máy DH, đi xe thì đẩy nhiều hơn đi, đạp mãi chẳng nổ và từ đó tôi cũng siêng năng xuống thăm em mỗi cuối tuần rồi mỗi tuần có khi vài hôm chỉ xuống nhỉn em, trò chuyện với em rồi đi ăn chè, uống nước với em, đồng thời mua chuộc mấy cô bạn ở cùng phòng luôn Các cô bạn ở cùng phòng em lần lượt thành em kết nghĩa, thành bạn tôi luôn.

Trong các lần xuống thăm em, không ít lần tôi ngượng chết đi được vì em phải phụ tôi đầy xe máy bị hư, bị lủng bánh, bị hết xăng (mà không hiểu sao cứ gặp em là xe tôi lại hỏng, thậm chí có lần tôi xuống thăm em với thằng em cùng phòng tôi, xuống đó khuya quá nhà xe đóng cửa mất, tôi và thằng bạn buộc phải xin ngủ lại phòng khách của KTX (ôi nhớ lại vui và ngượng kinh khủng :Silly

Kiên trì gần một học kỳ như vậy, cuối cùng tôi cũng đã rủ em đi dạo buổi tối ở khuôn viên trường và rồi NỤ HÔN ĐẦU TIÊN vào ngày 28/11 năm ấy đán kết tôi và em thành đôi thực sự tại sân trường đại hoc quốc gia.

Do tôi không chắc được chính thức từ ngày hôn nhau là ngày yêu đầu tiên hay từ ngày tôi tỏ tình là ngày yêu đầu tiên vì thế tôi vẫn chọn ngày tôi tỏ tình là ngày yêu đầu tiên, đến nay đã ngót chục năm, tôi thường nghe ai đó nói rằng càng yêu càng lâu càng nhạt, càng yêu càng nhàm chán nhưng riêng tôi càng yêu, càng giân nhau, càng làm cho nhau buồn tôi lại càng yêu em hơn, và em cũng thế.

Biết bao nhiêu sóng gió đã đòi cuốn đi tình yêu giữa tôi và em nhưng có lẽ chúng tôi xây dựng trên bệ móng bê tông cốt thép khá vững chãi nên chúng tôi đều vượt qua, và qua mỗi lần sóng gió chúng tôi lại cảm thấy yêu nhau hơn, sống không thể thiếu nhau được.

Thật may mắn cho cuộc đời tôi khi có em bên cạnh, cảm ơn em về những chia sẻ đắng cay ngọt bùi với tôi. THẬT TỰ HÀO VỀ EM KHI ĐÂU ĐÓ VẪN CÓ CHỊ, CÓ EM BĂN KHOAN LÀ CHỌN CHỒNG NHƯ THẾ NÀO, ANH GIÀU HAY ANH NGHÈO, ANH THÀNH PHỐ HAY ANH TỈNH LẺ, ………..Hay đâu đó trên web này lại có mẹ, có chị, có em hỏi rằng tiền quan trọng không trong cuộc sống vợ chồng? Rồi buồn bực nhà chồng, nhà vợ, rồi sống với em chồng, rồi sao lại phải nuôi em chồng.v.v……….Những câu hỏi này chưa bao giờ em cần hỏi ai và cũng chưa bao giờ tôi phải lăn tăn hoặc bị em đưa vào thế khó xử. Cuộc sống sẽ có lúc này lúc kia, chúng tôi đã có thể tự làm đủ ăn, làm để giàu có. Chúng tôi yêu nhau từ xe đạp -> xe máy ghẻ -> Xe máy tạm -> Đang phấn đấu xe hơi và tôi tin cũng không ít người giống như tôi và vợ nhưng họ không nói ra thôi.

Vợ tôi không khéo, rất nóng, nóng đến cả vô số độ nhưng lại rất được, rất đáng tự hào. Tôi chia sẻ, tôi viết trước hết cũng là cho vợ tôi, nhưng tôi cũng muốn chia sẻ những một trường hợp tham khảo cho mọi người về cái sự đời.

HÃY SỐNG VUI, SỐNG KHỎE, SỐNG HẠNH PHÚC, HÃY NGHĨ TÍCH CỰC VỀ NGƯỜI CỦA MÌNH nhé các mẹ, các em, hãy để cho chồng các mẹ được tự hào về các mẹ như tui tự hào về vợ nhà tui, yêu vợ quá cơ!

Theo webtretho

Leave a Reply

Or