Nếu chồng đi nhậu về khuya, hãy tắt đèn lên giường ngủ, đừng chờ làm gì cho mệt

Hôm qua, chồng tôi đi nhậu với đám bạn phổ thông đến khoảng hơn 10h thì về. Lúc đó, tôi đã tắt đèn, con đã ngủ và tôi đang online làm việc. Nói thiệt, thấy chồng về sớm tôi cũng hơi ngạc nhiên. Bởi bình thường chồng tôi đi nhậu nhẹt cũng phải 11-12h mới về.

Chồng bảo nhậu dữ quá, mệt quá nên ói một trận rồi lên giường ngủ luôn. Tôi làm việc một lúc nữa rồi cũng lên giường ngủ tốt. Tối chồng có đi ói thêm hai lần, tôi cũng mặc kệ, ngủ ngon lành, chỉ lâu lâu vỗ lưng khi thấy anh giật mình. Ngẫm lại nhậu cũng khổ quá mà sao đàn ông thích nhậu nhỉ?

Sáng lên công ty, mở máy tính thì thấy cô vợ của một trong những ông bạn của chồng (đám bạn phổ thông chồng tôi quen gần hết) nhắn tôi lúc gần 12h khuya: “Bà đã ngủ chưa?”. Nói thiệt, giờ đó thì tôi ngủ nhăn răng rồi. Thấy cô bạn nhắn tôi hiểu ngay là giờ đó chồng bạn chưa về (chồng nàng ấy đi nhậu cùng với ông xã tôi). Tôi liền chat trả lời:
– Sao vậy bà?
– Hôm qua chồng bà mấy giờ về. Ông H. nhà tôi đến hơn 1h mới về.
– Ah, chắc nhà bà xa chứ nhà tôi gần nên ông chồng tui về sớm hơn.
– Chồng tui nói ông xã bà không đi tăng karaoke

nhau_nhet

– Ah, hèn chi thấy về sớm, tầm 11h về rồi
– Haizz, chán quá. Đi về khuya làm tôi lo quá!

Trước đây tôi cũng giống cô vợ trên, tôi thường không ngủ được nếu chưa thấy chồng về. Một phần tôi lo lắng anh nhậu nhiều, về trễ nguy hiểm, một phần tôi cũng sợ anh đi lung tung, tăng hai tăng ba. Thế là tôi trằn trọc không ngủ được, cứ nhìn đồng hồ rồi bực bội vô cớ.

Mỗi khi anh đi nhậu tôi đều dặn dò phải về sớm trước 10h. Sau đó đến 10h chưa thấy chồng về là tôi không làm được gì khác ngoại trừ việc gọi điện thoại cho anh. Thời gian đầu anh còn nghe máy, rồi hứa hẹn về ngay. Sau thì đôi khi chồng tôi còn chả thèm nghe máy, nhắn tin không thèm nhắn lại. Thậm chí, có hôm, tôi gọi mấy cuộc xong chồng tôi tắt máy luôn.

Tôi nhớ có một lần hai vợ chồng giận nhau, anh bỏ đi nhậu với bạn đến hơn 10h chưa về, tôi gọi anh tắt máy. Mà tôi biết mười mươi là anh đi với một cô bạn thân của anh. Vì vậy tôi ghen lồng ghen lộn. Tối về tôi hỏi:
– Anh làm gì mà tôi gọi không nghe máy?
– Máy hết pin.
– Anh tưởng tôi là con ngu hả? Hết pin đúng lúc quá hả?

Thế là tôi tóm lại cái smartphone của anh ném thẳng vào tường, vừa la lớn:
– Có điện thoại làm gì? Có điện thoại mà vợ gọi không nghe thì cũng không cần điện thoại nữa!

Có lẽ thấy mình có lỗi nên chồng tôi chẳng có phản ứng gì, để tôi phát tiết cơn điên của tôi. Và kết quả là cái smartphone hơn chục triệu của ổng đã vô phương cứu chữa sau ba cú đập hết lực của tôi. Sau lần đó thì ổng cũng có rút kinh nghiệm không dám nhậu về khuya nữa. Thế nhưng cũng chỉ được một thời gian thôi rồi đâu lại hoàn đấy.

Sau nhiều lần chờ chồng như vậy, sức khỏe của tôi bị giảm sút, nhan sắc thì tàn phai, gia đình lục đục, còn chồng thì ca thán vợ không tâm lý… vô cùng mệt mỏi. Thế rồi, tôi tự hỏi, tại sao tôi phải làm như vậy? Chồng tôi là người lớn, có đầy đủ chân tay, có trí óc chứ đâu phải còn nhỏ như con tôi đâu mà tôi phải lo lắng, dặn dò rồi réo như gọi đò vậy?

Thế nên, từ đó tôi thôi chờ cửa chồng. Tôi chỉ hỏi chồng khi nào về, rồi đóng cửa lên giường ngủ sớm. Tôi nói, anh có chân, có tay thì tự mà về, còn không về thì muốn đi đâu thì đi, tôi chẳng quan tâm, miễn sao đừng có về bắt tôi hầu hạ ói mửa là được. Thời gian đầu nghe tôi nói vậy, chắc ổng khoái lắm, đi nhậu không có vợ nhắc từng giờ phải về nên có hôm đi đến tận 1h sáng mới về.

Sau chắc thấy đi hoài cũng chán, đặc biệt nhậu cũng mệt lắm, than còn bị tôi nói kháy: “Ai bảo nhậu cho cố vào rồi than mệt. Mệt thì ráng chịu chứ em không có hầu”. Thế là ổng không dám nói năng gì nữa cả.

Hôm qua cũng vậy, nói anh đi nhậu, tôi ok cũng chẳng hỏi khi nào về cả. Đến 10h chưa thấy về tôi cũng bình chân như vại thôi. Ai dè cũng biết mò về sớm. Chắc là cũng mệt rồi các mẹ à. Thành ra tôi nói thiệt, lão chồng nào mà chẳng thích nhậu. Thế nên kệ xác mấy lão đi, đừng quan tâm làm gì cho mệt. Các chị em cứ leo lên giường ngủ sớm để bảo vệ nhan sắc và sức khỏe của mình. Chứ các chị càng chờ càng bực, càng suy nghĩ lo lắng lung tung ảnh hưởng đến mình chứ mấy lão thì đang vui nên không thèm để ý đâu.

Nếu các ông ấy là người biết nghĩ sẽ tự biết đường về, còn đã muốn đi thì mình có giữ cũng không được. Phải không các chị?

Leave a Reply

Or