Cái kết của hôn nhân. Nấm mồ chưa xanh cỏ của con!

Lấy chồng ở cái tuổi 23, và chồng đã 32 mùa xuân. Ngoảnh đi ngoảnh lại mà đã sắp tròn 10 tháng, chuyện xảy ra mà cứ như là mới hôm qua.

Đi đẻ

Lấy chồng ở cái tuổi 23, và chồng đã 32 mùa xuân.

Ngoảnh đi ngoảnh lại mà đã sắp tròn 10 tháng, chuyện xảy ra mà cứ như là mới hôm qua.

Ngày đó, trên chuyến xe về quê, 2 vợ chồng mệt mỏi lắc lư theo xe để về quê chuẩn bị Tết, cái bụng bầu gần tròn 7 tháng của mình nó gò lên thật là khó chịu. Nhìn vợ nhăn nhó, đau, khó chịu mà chồng chả biết phải làm gì, thôi thì mình cứ cố động viên bản thân cố chịu lúc nữa sắp về đến nhà rồi, sắp được nghỉ ngơi rồi.

Rồi thì xe cũng về tới trước cửa nhà, cảm giác bước xuống xe thật là nhẹ nhõm, nhưng chưa được thở bao lâu, chưa kịp ngồi xuống ghê nghỉ ngơi thì được phân công đi làm cơm vì sắp tối rồi. Phận làm dâu làm vợ đâu phải lúc nào cũng ý kiến được, lúc nào cũng phải chịu đựng chịu đựng 1 chút. Hí hoáy 1 mình, mệt mỏi mãi cũng nấu xong được bữa cơm, ngồi xuống ăn mà chẳng nuốt được vì mệt vì buồn nôn.

Sáng hôm sau là 27 tết rồi, chồng được bố mẹ giao nhiệm vụ đi chúc tết họ hàng ở xa trước, còn vợ ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Lúc đó thấy người mệt mỏi lắm, chỉ muốn được nằm nghỉ ngơi, nhưng vẫn phải cố lết đi dọn dẹp nhà cửa vì đã được phủ đầu trước bởi bà nội cháu “ hở ra tí là kêu mệt” (mặc dù là chưa 1 lần hé răng kêu mệt với ai ở nhà chồng ngoài chồng mình ra; lúc nghe câu đó cũng sửng sốt lắm, hỏi chồng là sao mẹ nói thế, em đã bao giờ kêu mệt với mẹ đâu? Thì được chồng nói là mấy lần em mệt em bảo vs anh thì anh xuống nói với mẹ; ờ, hóa ra là vậy). Rồi cũng được nhắc khéo “Bố mày già mà vẫn phải dọn đấy, có tí nhà thế này mà không dọn được thì thôi đấy”. Thôi vậy thì ngâm mồm, cắm mặt xuống làm thôi chứ sao giờ.

Nhà có nội quy là không được lau cầu thang, lau sàn nhà trên tầng bằng cây lau mà phải lau bằng giẻ. Vậy là đỡ cái bụng bầu 7 tháng bò ra nhà để lau, đu cầu thang để lau chùi. Tích cóp cái mệt từ chuyến xe chiều hôm trước đến ngày hôm này, quả thực là muốn phát khóc, định gọi điện cho chồng để được an ủi cái mà sợ chồng đang cơm no rượu say với các chú không tiện nói chuyện.

Và cái gì cố quá nó cũng thành quá cố. Đến 6h tối, bụng chuyển dạ, đau thắt từng cơn. Do không có kinh nghiệm, và cũng không thấy dấu hiệu gì bất thường với trường hợp mang thai, lại cứ nghĩ là do người mệt quá, ngồi nhiều rửa đồ nên con nó khó chịu, với do đói nên đau bụng, nghĩ vậy và cố ngồi ăn nốt bát cơm, còn định ngồi ăn cho xong bữa còn dọn nhưng vì đau quá không chịu được nên đành xin phép bố mẹ đi lên phòng nằm nghỉ. Càng lúc cơn đau càng rõ, và mức độ đau tăng lên gấp bội, lúc này thì sợ thật, lo lắng thật, gọi điện hỏi chị gái là như thế là làm sao, chị gái giục đi viện ngay vì như thế sợ dọa đẻ. Lúc nghe vậy mình hoảng, sợ, rồi cứ thế nước mắt thi nhau chảy, cầm điện thoại bấm gọi chồng lên phòng vì cũng ko đủ sức gọi với to xuống dưới nữa. Chồng chạy lên, mình vừa khóc vừa kêu chồng đưa đi viện, chồng luống cuống gọi mẹ lên, mẹ lên hỏi mình đau làm sao, mình càng lúc càng đau chả nói rõ được như tnao nữa chỉ biết khóc vì lúc đó sợ lắm. Tưởng rằng mẹ sẽ làm gì đó, nhưng không, thấy mình đòi đi viện mẹ chỉ bảo “chắc không phải đi viện đâu” và nói thêm gì nữa mình nghe không rõ chỉ biết chồng cáu, tay đập điện thoại mồm quay ra quát mẹ, mẹ im lặng quay người đi xuống mặc kệ cho 2 vợ chồng tự xử, quay ra cửa vừa khuất bóng thì lại quay lại thò đầu vào nói với theo chồng mình rằng “Hôm nay tao không bắt nó làm gì đâu đấy, lau dọn có mỗi cái phòng của chúng mày thôi đấy”, chồng lại quay ra quát “bây giờ không phải lúc nói điều đó” và rồi mẹ đi xuống hẳn.

Chồng đỡ vợ đi xuống dưới, mình vẫn khóc, vào trong hoàn cảnh đó thì ai mà ko sợ ko lo ko khóc được, ngồi nhẹ xuống cầu thang để chồng xỏ giày giúp, mẹ lại từ đâu chạy ra nói mình “khóc cái gì? Ra ngoài họ cười cho đấy” Mình cứ như một con robot, nghe vậy liền ngậm mồm, cố gắng ko phát ra tiếng nấc, chồng khoác cho cái áo rồi lếch thếch 2 vợ chồng đèo nhau đi viện.

Ra tới viện, vịn áo chồng đi bộ vào phòng khám, lếch thếch đi theo mà chồng không thèm bế, lúc đó cũng tức lắm nhưng rồi mới hiểu, khi được một cô y tá ra lệnh “Bế vợ đi, đau thế này đi sao nổi” ông ta mới luống cuống quay hỏi y tá “ thế bế được à? tưởng là không được bế?”. Ôi giời, chưa thấy ông nào ngơ như ông này, lúc đó đang đau mà vẫn phì được cười, vừa nước mắt ngắn nước mắt dài vừa cười.

Vào phòng khám được bác sĩ chỉ đưa sang luôn phòng đỡ đẻ. Khám xét thì mở xừ nó 6 phân rồi, bác sĩ chỉ còn đường phán “đẻ thôi, không kịp nữa rồi”. Sợ, rồi buồn bã, ở viện chỉ có 2 vợ chồng, vợ thì nằm im một chỗ vật vã theo cơn đau rồi, chồng thì chỉ biết ngồi cầm tay vợ nói “cố lên em” rồi lại chạy đi chạy lại theo yêu cầu của bác sĩ, một lúc sau mới có các cô các thím nhà chồng chạy ra, không có bố mẹ chồng! Mỗi người một chân một tay, người ngồi bên cạnh động viên mình, người chạy đi lo thủ tục, người chạy đi mua đồ sơ sinh vì 2 vợ chồng chưa chuẩn bị gì cả, định bụng ăn tết xong thì lên sắm đồ sơ sinh sau.

Rồi thì con cũng đòi ra bằng được, nhỏ xíu, không tiếng khóc. Lúc đó, bản thân mình lại không cảm thấy sợ hãi nữa, mà lại có 1 niềm tin rất lớn là con không có chuyện gì cả, mọi bộ phân đều hoàn thiện, con cũng tự thở được, vậy thì yên tâm. Đuối sức, nhưng vẫn cố gượng nhích người ngó theo ngta bế con đặt ra bàn, hỏi bác sĩ “con em thế nào ạ?” bác sĩ rất lạnh lùng “cũng chưa biết nữa”, nhưng lại nghe thấy mấy người đứng quanh con, quấn tã cho con nói với nhau “nhìn này, thằng bé nó giơ chân đạp này, nhìn đểu chưa”, nghe vậy thì lại yên tâm lắm. Nhưng mình không được nhìn mặt con, không ai cho nhìn cả mà đưa thẳng sang phòng hồi sức. Chồng bế sang rồi ngồi lán lại, mình lúc đó mới thực sự lo lắng, giục chồng chạy sang xem con thế nào, chồng cởi giày tháo tất ở chân ra xỏ vào chân cho mình rồi đi và không quay lại nữa. Lúc sau cô chú chạy vào nói mới biết, chồng đưa con lên thành phố cho vào lồng ấp cấp cứu rồi. Lên thành phố hồi sức rồi họ lại chuyển con lên Viện Nhi TW ngay trong đêm.

20140719-quot-tha-chet-trong-mot-nam-mo-hon-nhan-quot-2
Cái kết của hôn nhân. Nấm mồ chưa xanh cỏ của con

Có một chuyện thế này. Về sau mình mới được kể lại, vì lúc trước mọi người lo mình không bình tĩnh được và điều này cũng là rất ác với một người vừa mới sinh con. Con trai mình đã được các bác sĩ báo tử khi vừa mới sinh ra, bác sĩ đã yêu cầu người nhà mình đi mua đồ chuẩn bị hậu sự, không ai được vào thăm con nên cứ làm theo lời bác sĩ thôi, đã chuẩn bị sẵn tiểu, đồ tang lễ. Trời xui khiến thế nào, có một thím của chồng lại xông vào phòng nhìn thằng bé, thím thấy nó vẫn bình thường, vẫn thở vẫn đạp, gọi bảo bác sĩ thì đc “giải thích” rằng “những đứa bé sinh non như này khó có cơ hội sống sót lắm”, thím không nghe, một mực yêu cầu bác sĩ hút dịch ở mũi không được để cho thằng bé cố gắng thở như thế kia được và yêu cầu cho thuê xe đưa thằng bé đi lên tuyến trên cấp cứu. Vậy là đội ơn thím mà con trai mình được cứu sống.

Đêm hôm đó, bố mẹ đẻ cùng cậu, chú nhà mình chạy xe sang, bố chồng biết tin nên cũng chạy ra còn mẹ chồng thì vẫn ở nhà vì bà mệt, vì bà bị sốc chuyện mình sinh non nên không ra được. Mẹ mình ở lại chăm mình cùng với 1 cô em họ của chồng. Cô em họ này hơn mình hẳn mấy tuổi liền, nhưng mà lễ phép với mình lắm, mình thì ngại chả dám xưng chị, cứ quen mồm “vâng, dạ”, chỉ dám xưng hô “mình – cậu”, cô ấy thật là nhiệt tình và tốt, để con nhỏ ở nhà cho chồng mà chạy đi chạy lại chăm mình, đêm ở lại, còn đút trứng cho mình ăn.

Bao nhiêu ngày nằm viện là bấy ngày mẹ đẻ chăm con gái, mẹ chồng nấu cơm mang ra viện, và lá bấy ngày được mẹ chồng “quan tâm”. Một bà mẹ đẻ xong được nằm ôm con, được cho con bú thì còn gì hạnh phúc hơn, sẽ quên hết mệt mỏi, đau đớn mà cười mà ngồi ôm con, còn mình, đau có, buồn có, con chưa được nhìn mặt, tình hình thế nào cũng không biết, sữa về cương đau mà không có con bế mà cho bú, vậy mà được mẹ chồng gọi dậy chỉ “này, nhìn người ta kia kìa, người ta đẻ xong mà tươi như thế, mày thì cứ nằm đấy, nhìn người ta khỏe như thế đấy!”. Trước câu nói đó, thái độ đó mình và mẹ đẻ chỉ biết im lặng và cố bỏ nó ra khỏi đầu. Rồi có một lần, khi mẹ chồng vừa mới ngồi nói chuyện với mẹ đẻ, vừa nói nhờ mẹ đẻ cố gắng sắp xếp rồi lên trông con hộ vợ chồng mình vì mẹ chồng không đi bế cháu được thì ngay sau đó mẹ chồng nói luôn thẳng vào mặt mẹ đẻ “con bà yếu thì bà phải chiu, ra cơ sự này thì trách ai” rồi nhấc mông cầm nón ra về, mẹ đẻ chỉ biết nhịn, và nhìn theo.

Sau 3 ngày thì mình được xuất viện,về nhà tưởng rằng được nghỉ ngơi, nhưng không, vừa về đến nhà là cả một sự áp lực ức chế. Lật đật bước lên cầu thang đi lên phòng, mẹ đẻ đi trước, đến mình, rồi tới mẹ chồng, vừa nhấc được một chân lên vầu thang thì được mẹ chồng cầm tay, quay lại nghĩ mẹ đỡ nên định bảo:

– “con đi được mẹ ạ”

nhưng thật vui khi không phải thế, bà lôi tay lại vì bà muốn nói:

– “đi cẩn thận, không lại bảo tại cái cầu thang nhà tôi”

, bà nói to để đủ cả nhà nghe được. Lên phòng, mò lên giường thì lại được mẹ chồng nhắc:

– “Cái đệm này cao lắm ấy, thích thì tôi lột ra nằm chiếu không, không lại bảo tại đệm nhà tôi”

, đến mức này rồi thì sao còn bình tĩnh được nữa. Mẹ đẻ mình mới quay lại hỏi mẹ chồng:

-“Bà nói thế là ý gì? từ hôm ở viện tới giờ bà nói những điều mà tôi không hiểu bà muốn nói gì?”

Mẹ chồng : – Không, tôi chỉ nói vậy thôi.

mẹ mình định nói thêm nhưng bố chồng xen vào, bố chồng quay quát mẹ chồng “bà thôi đi, ăn nói kiểu gì vậy” rồi quay sang xin mẹ mình thông cảm.

Ấy vậy mà, Tết đến, con gái mẹ chồng- tức chị của chồng mình về ăn tết, không biết mẹ con rủ rỉ gì mà chị gái nhắn tin chửi chồng mình:

– “Mày là thằng hèn, đội vợ lên đầu, nó để mẹ nó sang đây nhảy vào mặt mẹ mày đây này”.

Chồng yêu vợ nhưng hơn hết chồng là một người con có hiếu, một người em ngoan, chồng gọi điện và mắng mình, gọi cả điện sang cho bố vợ nói “ mẹ không có quyền sang nhà con làm điều đó”

Ôi, đời thuở nhà nào mà mẹ đẻ dám sang nhảy vào mặt mẹ chồng? mẹ thương con còn không hết, ai “ngu” sang làm cái điều chặn đường sống của con gái mình?

Rồi chính bố chồng là người phải suy nghĩ, phải giải quyết hậu quả của vợ con mình, đã gọi điện sang xin lỗi bố mẹ mình, mong bố mẹ tha thứ cho chồng mình.

Muốn xin về nhà ngoại để mẹ mình chăm nhưng không được nhà chồng đồng ý. Mẹ đẻ cũng chẳng thể ở lại được, đành dặn dò, mua đủ các thứ cần thiết để đó để mình tự xử. Ngày Tết, nằm một mình một chỗ, nhớ nhà, nhớ chồng, nhớ con, thấy tủi phận! Mong mỏi từng ngày, mong mau khỏe mau lành vết đẻ để lên với con, một ngày dài như cả thế kỉ. Cố gắng ăn, cố gắng thể hiện là mình đã lại sức để sớm được duyệt cho lên Hà Nội, sớm được lên với con.

Những ngày chăm con. Cái kết của vợ chồng.

Mong mỏi, cố gắng rồi cũng được lên với con sau hai tuần sinh, được bố chồng gói gém đồ đạc đưa lên Hà Nội gần con trai.

Lúc này cũng là lúc chồng lại phải đi làm, mình phải ở nhà một mình chăm con. Được chồng bàn giao, dặn dò kỹ lưỡng, trong lúc dặn dò cũng đã được chồng khẳng định “Tại cô nên mới ra cơ sự thế này”, ừ thì được gia đình mớm lời mà, đẻ xong lúc nào chả được khẳng định tại mình nên mới sinh non thế này.

Nực cười thay cái phận đàn bà. Đứt ruột đẻ con ra, mang nặng đẻ đau thế rồi được cho là “tại cô nên mới thế”.

Ừ thì tại tôi, chịu đựng mệt mỏi để con tôi phải khổ thế này, tại tôi không biết thương chính bản thân mình nên mới ra cơ sự này, tại tôi vì thế tôi luôn cắn răng im lặng để nghe chỉ trích.
——
Những tháng đầu năm luôn có mưa và trời rất lạnh, năm nay lại mưa nhiều hơn, mưa triền miên cả tháng. Cứ đều tăm tắp như vắt chanh, sáng 5h dậy, nấu nướng, ăn sáng rồi cắp hộp sơm, bình nhiệt ủ sữa, đội mưa phóng xe tới viện nghe tin tức và vắt sữa mang vào cho con ăn, rồi tối 10h về đến nhà lại nấu nướng ăn đêm, dọn dẹp rồi đi ngủ.

Tuần đầu được mẹ đẻ xuống ở cùng, chăm sóc nấu nướng cho ăn. Nhưng nghĩ cũng tội cho mẹ, và mình cũng ở viện suốt, một mình mẹ lủi thủi ở nhà, kể có con ở nhà cùng thì còn là bà xuống chăm cháu, đằng này…, mẹ cũng yếu không thể đi lại nhiều mà giúp mình đem sữa vào cho con được Vậy nên giục mẹ về để mình tự lo là được rồi. Và thế là lủi thủi 1 mình thực sự.

Ngoài viện, mình quen được một bà mẹ, chị cũng sinh cháu ở tuần 27, mình vào ở nhờ phòng trọ của chị để tiện đi lại vắt sữa đem lên cho con, do chị bị mất sữa nên mình đảm nhiệm luôn việc vắt sữa cho 2 con ăn luôn. Ở cùng chị, nói chuyện cùng chị thấy đỡ buồn, thấy vui vẻ hơn. Hai chị em rất quan tâm nhau, nhớ có hôm do mệt quá mà mình đi muộn bỏ mất 1 bữa sữa vào sáng sớm, chị thấy lạ vì bình thường mình đều đặn lắm, rồi chị lo gọi điện cho mình, lúc chị gọi thì mình lại bỏ điện thoại vào cốp và phí xe đi rồi nên không có biết. Chị lo, chả biết làm gì còn gọi cả về cho chồng chị, chị không biết số điện thoại của chồng mình nên không biết làm thế nào để gọi mình. Đến viện, vào phòng nhìn vẻ mặt chị, nghe chị nói mà cảm động lắm, vậy nên từ lần sau có đi muộn thì cũng phải nhắn tin để chị yên tâm. Cảm thấy yêu quý chị vô cùng.

Về phần chồng mình thì như chị đó nói “Chồng kiểu *éo gì mà không thấy gọi điện hỏi thăm vợ, vợ có nhắn tin thông báo tình hình của con thì cũng chỉ “uhm””.

Mọi thứ là chồng phó mặc mình, và như cuộc nói chuyện của chồng với cô người yêu cũ là “điều anh quan tâm giờ là nó (con trai mình) chứ không phải mẹ nó”, đau khổ chưa. Mình được mặc định là phải làm như thế, phải làm tốt, phải khỏe, không được ốm, phải cố.
Những ngày ở viện cũng chỉ có bạn bè chạy qua, xem mình sống ra sao, thiếu thốn cần giúp đỡ gì không, có đi chợ nấu cơm được không để bạn đi mua đồ hộ. Và chị gái mình chạy qua, xem tình hình và đem đồ ăn mẹ làm xuống cho. Ông bà nội, c ô chú nhà mình liên tục gọi điện hỏi thăm, động viên, bà cứ đi gom trứng rồi gửi lên cho mình ăn cho có sữa.

Các cô chú nhà chồng cũng rất quan tâm, hay gọi điện động viên, hỏi han tình hình, Bố mẹ chồng thì mình vẫn đều đặn gọi điện về thông báo tình hình của con rồi.

Từng ngày, từng ngày, đi nghe thông tin của con, thấy mỗi ngày con khá hơn lên mình vui lắm, con ăn tốt hơn, tăng cân và đặc biệt xuất huyết não của con đã tan hoàn toàn. Hạnh phúc lắm khi nghe tin con tốt lên từng ngày như thế.

Ngày con sắp tròn 1 tháng tuổi, mình tranh thủ đi tìm mua lắc bạc đeo chân cho con, định bụng hôm con tròn tháng thì lên nhờ các cô đeo cho con. Mình rủ cả mẹ Bình Anh đi cùng, chị bị rủ rê nên cũng mua, 2 chị em mua 2 chiếc giống nhau, hí hửng về đeo cho các con. Nhưng các cô bảo đeo sợ lúc tắm rơi mất nên thôi. Sáng mua lắc bạc thì chiều Bình An được đưa đi ghép với mẹ, sung sướng tột cùng, mỗi 2 chị em ở viện, không người thân nên cứ chạy đi chạy lại đỡ nhau mang đồ lên ghép với con. Lấy đồ cho chị đi ghép với con mà vui cứ như mình được đi ghép với con mình ấy. Và cũng hi vọng lắm, nghĩ may mắn cũng đến với mình. Chị em còn bảo nhau về chuẩn bị dần đợi ngày mình được ghép với con.

Nhưng người tính không bằng trời tính. Con đột nhiên bị suy hô hấp nặng phải quay lại thở bằng máy. Ngày mình ngồi gấp đồ,lọc đồ để mấy nữa được ghép mẹ thì đã chuẩn bị sẵn rồi cứ thế cầm đi thôi, là ngày được gọi gấp lên viện trong đêm vì con suy yếu. Tất tả, mặc mưa gió, không kịp mặc cả áo mưa cứ thế phi lên viện trong đêm, mưa, rét nhưng mình chẳng cảm thấy gì cả. Gửi xe vội chạy lên khoa sơ sinh, chạy mà chân ríu hết vào, cố lết lên tới nơi. Tới nơi họ còn không cho vào ngay mà cứ xác minh, cứ hỏi đi hỏi lại:
– “em là mẹ cháu NTL hay là dì của cháu?”

Mình nói: -Em là mẹ cháu.

Họ vẫn không tin, cứ hỏi lại, đến khi có một cô quen mặt mình chạy ra bảo “ Mẹ cháu NTL đấy” thì họ mới đưa áo cho vào gặp con.

Vào nhìn con nằm đấy, dây dợ cắm đầy người, phải dùng máy tần số cao mà chua xót.

Đêm đó,mình không dám về nhà, sợ về lại nghe tin gì đó về con. Bố mình nghe tin bắt xe xuống ở viện cả đêm với mình, trong lúc đợi bố đến thì con bạn thân đã phải ở bên cạnh mình.

Ngày hôm sau con phải nhịn ăn, con yếu quá ăn không tiêu. Xót xa lắm, gọi điện thông báo tình hình cho mọi người. Đang chạy lên khoa gặp bác sĩ thì mẹ chồng gọi:

– mẹ bảo, con nên xem lại đồ ăn thức uống, đồ ăn ko hợp lí nó cũng là thằng bé ăn không tiêu đấy.

Ôi, mẹ ơi, con đang đứt từng khúc ruột đây, từ đêm qua tới giờ con chưa được hạt cơm nào vào bụng, thằng bé yếu quá không ăn được chứ đâu phải do con ăn uống linh tinh.

Buổi trưa hôm đó nghe thông tin con xong, quay bảo bố cứ về nhà đi giờ ổn rồi, mình tranh thủ đi xe về nhà lấy đồ đạc, quần áo để tục trực luôn trong viện. Về nhà tranh thủ ăn tạm bát cơm, vừa đưa được miếng cơm lên miệng thì chuông điện thoại reo, gọi từ bệnh viện:

-“ Mẹ NTL phải không? Em vào viện ngay đi, bác sĩ cần gặp em”

Vậy là vất bát cơm xuống, lại cuống cuồng lấy xe phi vào viện.

Tới nơi, người ta nhìn mình với một ánh mắt rất khác, rất khác so với mọi khi, điều dưỡng đưa mình vào với con, bảo mình đứng đó với con rồi bác sĩ tới giải thích.

Nhìn con mà chua xót, con nằm im, máy tần số cao vẫn chạy, chạy rung cả cơ thể nhỏ bé của con lên.

Bác sĩ vào, đặt tay lên vai mình, mình vô thức quay hỏi bác sĩ:

-Cháu nó đang thở đúng không ạ?

Người ta chẳng biết nói gì với mình, im lặng, sau người ta mới phá tan không khí im lặng đó bằng câu:

-Bệnh viện rất lấy làm tiếc, các bác đã cố hết sức, cháu nó đi lúc 15h00.

Mọi thứ sụp đổ, người ta bảo mình ra kí nhận giấy tờ, làm thủ tục cho con. Gọi điện thông báo cho chồng, cho gia đình mà không mở mồm nói nổi.

Đêm ấy con lại được xe chở đi, giờ thì chở thẳng con ra ngoài nghĩa trang. Người ta nói kiêng không cho mẹ bế con, không cho mẹ ra mộ của con, nên đến lúc con mất mà chưa một lần được bế con.

Tất cả mọi người đều ra mộ tiễn con, chỉ có bà nội là không, bà không biết mặt con như thế nào, chỉ được biết khi sau này mình cho bà xem ảnh của con.

Ngày hôm sau chồng mới đi làm về, rồi lo xây mộ cho con. Cho đến lúc ấy thì mình chẳng còn thiết tha cái gì nữa. Đã đề nghị li hôn.

Chồng không đồng ý, nhưng đã bỏ lên Hà Nội, và đi gặp người yêu cũ để tâm sự.

Thời gian sau đó là một quãng thời gian quá suy sụp, mình đã trầm cảm một thời gian dài, nhưng nhìn đi nhìn lại thì cũng chỉ 1 mình, tự 1 mình vượt qua, không ai ở bên, không chồng.

Mọi thứ cứ xấu dần đi. Đến một ngày, vẫn còn tháng cữ mình không về quê để chuẩn bị giỗ được, mẹ chồng thấy vậy chắc cũng không vui. Rồi mình vẫn bị dong sản sau sinh, mẹ chồng thấy vậy chỉ bảo:

– “tao chưa thấy ai như mày, trần đời có mày là 1, giờ vẫn còn dong sản” rồi “liệu mà làm ấy, vì con mà mất đi một sinh linh đấy”

Mọi thứ vỡ òa. Sức chịu đựng thì cũng có hạn. Tốt thì đúng lẽ nó phải thế, xấu thì là lỗi tại phận đàn bà này.

Mình không phải người cam chịu. Sau 100 ngày của con, sau một lần xô xát mẹ chồng nàng dâu, sau thái độ quá đáng của chồng, mình quyết định đưa đơn Li hôn. Gói đồ và ra đi.

Duyên phận đến đây là chấm dứt! Kết thúc 1 năm kết hôn.

Chồng cũ lấy vợ mới!

Từ hôm ra tòa giải quyết xong thử tục cho tới hôm này là cũng được 2 tháng 15 ngày.

Trong quãng thời gian đó, vợ chồng mình cũng làm nhau “nhớ” nhau nhiều. Được chịu thêm nhiều tổn thương, rất nhiều bất đồng đã diễn ra.

Và đến ngày hôm qua thì gia đình chồng mình đã đi gặp mặt nhà gái chuẩn bị cưới vợ mới cho chồng mình.

Vợ mới của chồng mình không ai xa lạ, đó chính là người yêu cũ của chồng mình trước đây.

Mình cũng đã từng nhiều lần được chồng kể về chị gái này (hơn mình mấy tuổi).

Theo như chồng kể thì chị gái này rất tự tin vì có gương mặt xinh, mình chưa gặp nên chưa biết xinh thế nào. Chỉ biết bạn chồng mình nói chị ấy đen hơn mình, răng hơi hô, và không hẳn là xinh, nghe kể thì biết vậy thôi. Uhm, chị ấy tự tin vì mặt xinh thì chồng mình bảo:

-“ người ta tự tin mặt xinh, anh mới bảo là Sao em không tự hỏi em ngủ với bao nhiêu thằng mà rồi thằng nào cũng bỏ em đi?”

Nguyên văn lời chồng nói đấy.

Rồi có lần chồng nói:

-cũng có lúc người ta muốn quay lại, anh nghĩ hay là quay lại nhưng mà nghĩ đến những điều trước đây là không thể nào chấp nhận được”

Có một thời gian, công việc chồng mình không tốt lắm, nên kinh tế khó khăn, lúc đó mình và chồng chưa cưới nhau.Hai đứa nằm nói chuyện với nhau, tay chồng quàng ôm mình, đột nhiên chồng nói:

-Hôm trước anh mới nghĩ, hay là quay lại với người cũ để người ta giúp mình vực kinh tế. Tệ thật đấy.

Mình đứng hình, bỏ tay chồng ra khỏi người, đột nhiên có một cảm giác ghê tởm. Nghĩ, phận mình con gái mà chưa từng có suy nghĩ dựa hơi người khác, vậy mà rõ một đấng đàn ông mà lại có suy nghĩ thế. Theo đời nói là “hèn” ấy.

Và giờ thì, mọi mong ước đã thành thực. Chúc mừng chồng.

Người ta nói chồng đào hoa, ừ thì đúng là đào hoa thật. Chồng cũng luôn tự hào về gia đình mình, thế hệ nào cũng có người có con trong con ngoài, chồng luôn nói:

– “Người lớn nói rồi, đàn ông nhà này ra đường mà gái không theo thì không phải đàn ông”.

Ừ thì chồng đã làm điều đó rất tốt.

Thôi thì giờ cũng là giai độc thân, không phải giấu giếm như trước nữa nên vợ hiểu. Yêu ai, lấy ai đấy là quyền của chồng rồi. Chỉ mong là hãy cố gắng như người ta nói “Đàn ông li hôn lần 1 là ngọc quý, đàn ông li hôn lần 2, lần 3 là rác rưởi”

Chúc chồng hạnh phúc bên vợ mới!

Và đấy, ai thấy anh tuyệt vời, ai thấy may mắn khi lấy được anh thì tôi nhường cho cái tuyệt vời cái may mắn ấy đấy. Hãy cứ đến và tận hưởng.

Yêu thương vẫn còn nhưng Lý chí đã cạn.

Chợt lại nghĩ tới bài thơ này:

Đi ăn cưới vợ cũ
Vợ cũ đi lấy chồng
Mời mình về ăn cưới
Mình bàn với vợ mới
Có đi không mình ơi!

Vợ mới cười rất tươi
“Chị mời thì nên đến
Hai đứa mình cùng đi
Để tỏ tình thân mến!”

Vợ cũ mặc rất đẹp
Nhìn thấy chạy đến chào
Chồng mới của vợ cũ
Ra tận nơi đón vào…

Ôi cuộc tình rổ rá
Mà cưới vui bất ngờ
Mọi người tranh nhau hát
Mình cũng lên đọc thơ

Trong làn khói lơ mơ
Mình ghé tai hỏi vợ
“Nếu cuộc tình này vỡ
Mình có mời anh không?”

 Theo webtretho

4 thoughts on “Cái kết của hôn nhân. Nấm mồ chưa xanh cỏ của con!

Leave a Reply

Or