Mẹ chồng tôi – đệ nhất chăm cháu ‘quái’

Dưới đây là 10 hình ảnh ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong ngày đầu tiên của một em bé sơ sinh khiến nhiều người xúc động.

Đọc tâm sự của bạn trong bài viết “Cháu ốm là bà cho uống “nước thánh” có lẽ tôi là người thấu hiểu nhất tâm trạng, tình cảnh của bạn. Bởi hơn ai hết, tôi cũng là người “đồng cảnh ngộ” và có lẽ tôi còn ‘vô phúc’ hơn bạn vì hoàn cảnh lỡ dở của mình.

Tôi lấy chồng năm 24 tuổi cũng vì yêu, nhưng nào ngờ tình yêu đó làm tôi khốn khổ. Sinh con xong chồng thay tâm đổi tính, rượu chè be bét rồi về đánh đập vợ con. Sau nhiều lần cứu vãn không được, chúng tôi ly dị. Tôi và đứa con trai 4 tuồi nương nhau mà sống. Sau vì cơ cực quá nên tôi gởi con về quê cho bà ngoại chăm sóc, còn mình cố gắng kiếm tiền để nuôi con.

Tôi gặp được người chồng bây giờ khi đã ngoài 30 còn anh kém tôi tận 4 tuổi. Vì thương tôi nên anh bất chấp sự can ngăn của gia đình, quyết cưới tôi cho bằng được. Thôi thì ‘trời không chịu đất thì đất phải chịu trời’, mẹ chồng vì thương con nên đành đồng ý cho cưới nhưng luôn hằn học xỏ xiên tôi là đàn bà mất giá, một đời chồng một con riêng… Biết phận, về tôi đẻ luôn cháu cho bà những mong sẽ thay đổi tình cảnh. Ai ngờ con tôi ra đời tôi càng thấy mệt mỏi, khổ sở đến không ngờ. Nhiều phen chỉ muốn ôm con bỏ trốn cũng chỉ vì lối sống đầy hủ tục của bà.

Mẹ chồng tôi - đệ nhất chăm cháu 'quái' - 1
Tôi không dám rời con nửa bước vì sợ bà cổ hủ chăm cháu (Ảnh minh họa)

Vốn người quê quen làm nông nên khi lên thành phố sống, bà vẫn giữ cung cách cũ, cái gì cũng đem những kinh nghiệm xưa ra nói, áp dụng lên người khác. Dù gia đình không phải khó khăn nhưng việc gì bà cũng tự làm, không cho mua bất cứ gì ở ngoài. Sáng trước khi đi làm, tôi phải dậy sớm nấu nồi cháo trắng hoặc hầm nồi nước xương để ăn mì. Bà nói ăn bên ngoài tốn kém, mất vệ sinh, ảnh hưởng sức khỏe của chồng. Tôi mang bầu 6 tháng, vẫn phải chịu sai khiến đủ kiểu. Nếu mở miệng than mệt bà lại chửi “đàn bà vô dụng, nấu bữa ăn cũng không xong, lúc đẻ con ra làm sao nuôi nổi!”. Những lúc đó tôi ức  chỉ muốn ra khỏi nhà nhưng nghĩ mình còn sinh nở nên cắn răng chịu đựng. Ngày tôi đẻ, nằm cữ, bà cứ thịt kho cả tháng, tôi ăn đến nỗi ngửi mùi thịt xộc lên là nôn khan. Có khi bà thấy, không thương lại còn mắng “nằm ngửa ra đó, có người lo ăn lo mặc còn kêu ca”. Tôi bị sốc tâm lý đến độ tắc sữa cả tuần.

Con 1 tháng tuổi, bị nôn trớ vì trào ngược dạ dày, bệnh nhiều đứa trẻ bị lúc còn non yếu. Tôi biết nên thường cho con bú xong ẵm con lên vỗ lưng cho tiêu sữa nhưng bà đều giằng lại, bảo cho nó nằm yên, ăn xong mà bồng sốc nôn thốc tháo là phải! Bụng đang no, khi vừa để xuống con đã nôn ra cả lỗ mũi. Tôi cuống cuồng bế con lên thì lại bị bà xô ra bảo để đó bà lo và đổ thừa sữa của tôi không sạch nên con mới ói ra như thế! Rồi bà đi ra sau nhà ngắt một nắm lá rau tầm đất vào nhai nát rồi nhổ vào chén cái thứ nước màu xanh đục hòa lẫn với nước bọt tanh rình làm tôi rùng mình. Bà lấy tay bốc một nhúm xoa xoa vào bụng của con. Tôi hoảng, hỏi mẹ làm gì vậy thì bà nói rau tầm làm ấm người, nó sẽ mau tiêu, ấm bụng!

Khủng khiếp hơn, thời tiết thay đổi nên một lần con tôi cảm mạo ho hen vài tiếng, bà đi lấy ở đâu đó về gói thuốc bột màu trắng ngà ngà như thạch cao pha vào nước sền sệt (thuốc không hề tan mà như một dạng vữa giống trộn giữa cát và xi măng để xây nhà) rồi bế thốc con tôi lên, ép cái ly vào miệng cho uống! Tôi thất thanh la lên “mẹ cho con của con uống cái gì vậy?” bà quay ngoắt sang tôi chửi “thuốc chứ thứ gì, chị nghĩ tôi giết nó à? Ngày xưa mỗi khi thằng Hai (ý nói chồng tôi) và mấy đứa nhỏ trong xóm cảm mạo thương hàn, chỉ vài gói Bồ Câu Trắng này là hết sạch bệnh trong vòng 1 ngày! Không tin thì chị coi đi!”. Vừa nói bà vừa đút thuốc vào miệng cháu mặc cho cháu khóc ré lên cắn môi lại cho thuốc trào ra ngoài. Sợ quá tôi nhặt tờ giấy gói thuốc lên xem thì thấy thành phần có thạch cao + những tên vị thuốc ‘trên trời’. Tôi sợ con ngạt nên giằng lại, chạy ra ngoài gọi chồng. Bà bị bất ngờ trước phản ứng của tôi nên đứng đó dậm chân tru tréo…

Sau hôm đó tôi không dám rời con nửa bước và cũng quyết tâm không nhịn bà nữa. Kể chuyện với chồng, anh cũng hoảng vía vì mẹ mình làm những việc không thể ngờ như vậy nhưng cũng không dám nói thẳng với bà mà cứ giả lả “con của con cứ để cho mẹ nó chăm, mẹ có tuổi rồi thì nghỉ ngơi đi, đừng nhọc công cho mệt” nhưng bà cố tình không hiểu. Bà vẫn luôn hạch sách, mắng nhiếc tôi đủ điều mỗi lần con tôi ốm đau hay không khỏe. Nhiều lần suy nghĩ tôi cũng chỉ muốn dọn ra ngoài ở như những người cùng cảnh ngộ khác nhưng cũng ngặt nỗi bà chỉ có một mình, làm sao chồng tôi chịu bỏ bà đi. Nhưng sống chung thì có ngày tôi đứng tim chết vì quá hoảng với cách chăm cháu của bà.

 

 

theo: eva

Leave a Reply

Or