Chia sẻ của bà mẹ không bao giờ đánh con

Khi con ‘ăn vạ’, ném chiếc giày vào mặt tôi, tôi chỉ muốn lao tới mắng, đánh cho nó một trận ‘nhớ đời’ nhưng rồi tôi lặng lẽ cầm chiếc giày và đi ra cửa.

Tôi là một người mẹ của hai bé con sinh đôi nghịch ngợm và bướng bỉnh như tất thảy những đứa trẻ 3-4 tuổi khác. Chúng có lúc khiến tôi bực bội đến phát khóc nhưng tôi chưa phải dùng đòn roi với chúng và có lẽ chẳng bao giờ tôi có ý định này. Những đứa con của tôi không hoàn hảo nhưng chúng đều là đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu.

Hàng ngày, khi nhìn những người hàng xóm dùng roi vọt để dạy con của họ, tôi lại tự hỏi: “Sẽ thế nào nếu tôi cũng áp dụng cách này? Các con của tôi sẽ ra sao nếu chúng phải ăn sáng cùng những ‘con lươn’? “… Ngay cả khi đứa trẻ đã nhận thức được về nhân – quả (khoảng 3 tuổi trở lên) thì vũ lực có lẽ cũng không giải quyết được vấn đề vì đòn đau rồi cũng hết nhanh thôi và điều cần thiết là dạy cho con nhiều bài học cuộc sống.

Tôi liệt kê ra đây những tình huống nghịch ngợm của bé mà hầu hết bà mẹ nào cũng gặp phải và cách giải quyết để cùng mọi người chia sẻ.

Tôi không đánh con khi con làm ngã em bé mới sinh

Tôi sinh đôi một trai, một gái sau khi đã có một cô con gái. Hai bé sinh đôi của tôi khá nhỏ và phải ở trong lồng kính một tuần trước khi xuất viện về nhà. Con gái lớn của tôi, bây giờ đã 4 tuổi rất hào hứng với sự kiện này và bé yêu hai em của mình nhiều lắm. Nhưng có lẽ bé còn quá nhỏ để hiểu rằng cần phải “nhẹ tay” với các em của mình.

Một hôm, khi tôi đang ngồi hút sữa, bé chạy lại chỗ hai em đang nằm và bất ngờ kéo tay em đi chơi. Bé buông tay em khi tôi hét lên thất thanh: “Không”. Tôi sợ hãi đến “kinh hồn bạt vía” khi chứng kiến cảnh đó và lo lắng không biết có điều gì xảy ra với em bé không. Tôi đã muốn gào mắng con gái lớn của mình vì bé đã làm một điều kinh khủng, tôi đã muốn đánh phạt bé thật đau cho “nhớ đời”. Nhưng thật may, tôi đã không làm thế (dù trong lòng thực sự muốn).

mother-and-child-mom-look-mood-8322-7768

Ảnh minh họa: SGK.

Tôi không đánh con khi con tự ý chạy xuống lòng đường

Cũng giống như bao bà mẹ khác, tôi luôn tìm mọi cách để bảo vệ con mình. Con chỉ cần sứt chân, sứt tay là tôi đã lo quýnh lên rồi. Tôi sợ cảm giác bất lực khi không thể làm gì để bảo vệ con. Vì thế, khi con giật tay ra khỏi tay tôi và chạy xuống lòng đường, trước đầu xe ô tô đang lao đi vùn vụt, trái tim tôi như ngừng đập. Có lẽ chỉ ông trời mới cứu được chúng tôi trong tình huống đó và đáng lẽ tôi đã phải vụt cho con bé mấy roi để lần sau bé không làm như vậy nữa (giống như một vài bà mẹ vẫn làm) nhưng tôi chỉ biết ôm con rồi khóc. Tôi đã thề sẽ không để chuyện này xảy đến lần thứ 2.

Tôi không đánh con khi con ném giày vào mặt tôi trước nơi đông người

Chuyện này xảy ra một lần khi con gái lớn của tôi đang ở “tuổi ăn vạ”. Khi tôi không cho bé nghịch một món đồ trong cửa hàng, bé đã tức giận và cầm chiếc giày ném thẳng về phía tôi. Chiếc giày trúng vào mặt tôi và làm tôi đau tới phát khóc. Lúc đó, tôi chỉ muốn lao tới và mắng cho bé một trận vì hành vi hỗn hào đó nhưng tôi lại dằn lòng, cầm chiếc giày và lẳng lặng đi ra cửa. Mọi người có thể nói tôi làm vậy là dung túng cho bé hư hơn nhưng tôi lại muốn bé cảm nhận được rằng tôi yêu thương bé trong mọi hoàn cảnh và sẽ có lúc thích hợp hơn để tôi giải thích cho bé.

Tôi không đánh con khi con ‘ăn vạ’ lúc 22h đêm vì bị tôi bắt đi ngủ

Đó là lần tôi bị cảm cúm. Tôi thực sự rất mệt mỏi và cần nghỉ ngơi, trong khi con gái của tôi vẫn mải chơi, không chịu lên giường đi ngủ. Con bé càng gào khóc thì tôi càng cảm thấy kiệt sức. Tôi tưởng mình không thể kiên nhẫn nổi nhưng tôi ngồi phịch xuống sàn, hít thở sâu và bỏ ra phòng khách một chút trước khi quay lại cho con bé đi ngủ.

Theo ngoisao

Leave a Reply

Or