Vợ bé nhỏ, có anh ở đây rồi!

Tôi năm nay 37 tuổi là kế toán của một công ty bánh kẹo, đã kết hôn và có đứa con trai 6 tuổi. Vợ tôi làm việc cho một công ty Bất động sản tại quận Ba Đình. Tôi và vợ quen nhau rồi yêu nhau cũng rất tình cờ.

Hôm đó chúng tôi đi ăn với vài người bạn chung, chẳng hiểu sao tôi có cảm tình với cô ấy ngay từ lần đầu gặp mặt. Sau đó tôi xin số nói chuyện, nhưng cô ấy là người khá kín đáo, rất khó tiếp cận. Tôi phải mất rất nhiều thời gian để tán tỉnh được vợ của tôi bây giờ, khi yêu nhau cho đến khi cưới nhiều lúc thấy vợ cứ buồn buồn mà tôi chẳng hiểu vì sao. Tôi nghĩ chắc cô ấy là người đa cảm nên vậy.
2cbebd2c795edf7430a83a51ec70f43d63962920
Thú thực, khi đến với tôi thì vợ đã không còn trong trắng, nhưng tôi cũng không quan tâm tới việc đó. Vì đơn giản tôi nghĩ rằng, tôi cũng từng yêu và khi yêu ai chẳng muốn gần gũi người yêu của mình. Vậy nên nếu cô ấy có lỡ gần gũi người cũ cũng là chuyện dễ hiểu.

Tôi không bao giờ hỏi về người cũ của vợ cũng như chuyện cô ấy đã từng ngủ với ai vì tôi nghĩ quá khứ của vợ mình cần được tôn trọng, miễn hiện tại cô ấy yêu tôi và thủy chung là đủ.

Mới ngày đầu lấy nhau cô ấy ngại động chạm cơ thể. Tôi đã phải làm tư tưởng rất nhiều, hai vợ chồng cùng làm quen nên dần dần cô ấy tự nhiên hơn. Nhưng rồi một hôm tôi hiểu ra tất cả, tôi hiểu tại sao cô ấy ngại gần gũi; tôi hiểu tại sao vợ tôi không muốn nhắc tới quá khứ cũng như sợ đi ban đêm một mình và nếu tôi không ở nhà thì vợ sẽ không thể nào ngủ nổi.

Trong lúc đang ôm vợ ngủ, tôi định dậy đi vệ sinh thì thấy vợ vừa khóc vừa nói mơ. Vợ tôi có tính ngủ là hay mơ và nói linh tinh, nhưng tỉnh dậy không nhớ đã mơ gì.

Tôi ôm chặt vợ nhưng cô ấy vẫn khóc và nói, tôi cố ghé sát nghe:

– Tôi xin anh bỏ tôi ra, xin tha cho tôi, xin đừng hãm hiếp tôi, xin anh.

Cô ấy vừa nói vừa khóc, nước mắt đầm đìa. Lúc đó tim tôi như thắt lại, tôi lay vợ tỉnh dậy, ôm lấy cô ấy vào lòng rồi đi rót một cốc nước cho vợ uống.

– Không sao đâu, có anh ở đây rồi, nằm xuống ngủ đi em, ngoan nào. Em cố gắng ngủ đi.
Vợ ôm tôi khóc nức nở, tôi thấy nhói lòng và thương cô ấy quá. Có lẽ cô ấy đã bị ai đó hãm hiếp, vậy mà bao nhiêu năm nay cô ấy phải chịu đựng một mình. Hẳn là cô ấy bị ám ảnh khủng khiếp lắm. Lâu nay cô ấy chẳng bao giờ được giấc ngủ ngon dù tôi có mua thuốc hay tẩm bổ. Tôi cứ nghĩ vợ thần kinh yếu nên mới bị như thế, nhưng tôi chưa bao giờ ngờ được rằng cô ấy bị quá khứ kinh hoàng ấy đeo bám. Cả đêm đó tôi trằn trọc mãi không thể ngủ nổi.

Sáng mai ngủ dậy thấy vợ đang cặm cụi nấu bữa sáng cho bố con tôi mà trái tim tôi như thắt lại. Tôi ôm lấy vợ từ phía sau, cố kìm cho nước mắt không chảy ra lòng thầm nghĩ: “Khổ thân vợ bé nhỏ của anh, từ này anh sẽ luôn ở bên và bảo vệ em”. Càng thương vợ bao nhiêu thì lòng căm phẫn đối với kẻ đã gây ra cho cô ấy lại dâng trào trong tôi tột đỉnh. Tôi ước mình có thể xé xác hắn ra trăm mảnh.

– Anh sao thế ông xã, tự dưng ôm ấp vợ thế này.

– Anh ôm vợ anh không được à.

– Dĩ nhiên là được chứ, chỉ là thấy hơi lạ thôi. Ông xã ngoan, đi rửa mặt đi rồi ra ăn sáng nhé, để em đi gọi con dậy nha anh.

Kể từ khi phát hiện ra bí mật đầy khổ tâm của vợ, tôi thấy thương vợ hơn, tôi quan tâm đến cô ấy nhiều hơn. Không bao giờ tôi đi qua đêm ở ngoài, đêm vợ muốn đi dạo thì tôi chủ động đưa cô ấy đi. Tôi cũng hỏi bác sĩ cách điều trị bệnh mơ ngủ và giờ đây cô ấy đã ít bị giật mình trong đêm, cũng như có giấc ngủ ngon hơn. Nhiều đêm nằm ngắm vợ ngủ tôi thầm nghĩ: “Anh sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời này”.

One thought on “Vợ bé nhỏ, có anh ở đây rồi!

Leave a Reply

Or