Ông bố trẻ kể lại giây phút suýt rơi nước mắt khi đón con đầu lòng chào đời
“Cái giây phút em chóp chép miệng xinh và hé mắt nhìn bố thì mọi thứ như đứng hết lại, nước mắt bố chỉ chờ chảy ra thôi.”
Những dòng nhật ký sinh con thường được kể lại bởi chính những người phụ nữ đã trải qua ca sinh, tuy nhiên mới đây trên một hội nhóm dành cho các ông bố bà mẹ sinh con năm Gà Định Dậu 2017, ông bố trẻ Phan Tùng (Hà Nội) đã thay vợ ghi lại chi tiết hành trình đón con đầu lòng chào đời.
Theo như chia sẻ, vợ anh đã có một ca sinh nở không quá khó khăn nhưng cũng phải chịu đựng 12 giờ đau đẻ mới có thể sinh thường. Trong suốt thời gian này, dù rất đau đớn nhưng chị vẫn kiên trì, cố gắng không kêu la để không bị mất sức. Cuối cùng gia đình nhỏ đã đón con yêu được “mẹ tròn con vuông”.
Túc trực bên vợ suốt thời gian đau đẻ nên anh Tùng đã quyết định ghi lại những dòng nhật ký vợ sinh con này dưới dạng một bức thư gửi đến đứa con mới chào đời. Anh cho biết: “Bản thân mình là người luôn phản đối chuyện các đàn ông bỏ bê vợ con, coi tránh nhiệm chăm con là của bà, của mẹ.”
Ông bố trẻ quyết định chia sẻ hành trình đi đẻ của vợ trên mạng xã hội như một món quà gửi cho con trai đồng thời cũng hy vọng những ông bố thương mẹ con nhiều hơn. Hy vọng cánh đàn ông đọc và hiểu được vất vả của người phụ nữ khi chuyển dạ, sinh con.
Ông bố trẻ Phan Tùng đã phải kìm chế để không rơi nước mắt vì xúc động khi đón con chào đời.
Những chia sẻ này ngay sau khi đăng tải đã nhận được rất nhiều sự quan tâm, đặc biệt từ các mẹ bỉm sữa. “Đọc mà khóc luôn vì cảm động. Chúc mừng cả gia đình nha. Mình cũng chuẩn bị sinh bé thứ 2, hồi hộp không tả. Sinh bé đầu chỉ mất 3 tiếng từ khi nhập viện là xong xuôi, không biết tập 2 thế nào. Chắc chồg mình ở ngoài cũng lo như bố nó vậy.”, nickname Quỳnh Tom bình luận.
“Đọc tâm sự của bố Gấu mà thương cho những mẹ đơn thân. Có chồng lúc vượt cạn là hạnh phúc của mỗi mẹ bầu.”, một người dùng facebook khác viết.
Dưới đây là chi tiết hành trình đón bé Gấu chào đời của vợ chồng anh Phan Tùng:
Em Gấu!
Trước tiên bố muốn gửi lời chào nồng nhiệt và chân thành cảm ơn em đã đến với thế giới này một cách an toàn và khoẻ mạnh. Em biết không, lúc bác Vân bế em từ trên người mẹ ra trước mặt bố và 2 bà, mắt em hay háy, em liếc nhìn bố khi nhận ra giọng “quen quen” hay hát và thì thầm với em mỗi ngày từ khi em bé bằng hạt đậu trong bụng mẹ, ngay lúc ấy đấy, lúc đôi mắt đen láy ướt ướt nhìn bố thì bố suýt khóc em ạ. Chỉ suýt thôi vì bố vẫn “sĩ diện” lắm, không thể để mất hình tượng được. Lúc nhìn thấy em, mọi thứ bị phá vỡ hết, bố vốn rất khó khóc từ bé, gần như không điều gì làm bố chảy nước mắt được thì khi được bế em trên tay bố phải ngập ngừng, phải thở sâu không biết bao nhiêu lần để kìm nén cảm xúc vỡ oà. Mọi thứ trở nên tốt đẹp sau 12 tiếng mẹ và em vất vả.
Ngày 27/5
2 giờ sáng mẹ đau bụng dưới, mẹ bình tĩnh, cố chịu đựng như đúng tính cách của mẹ.
2 giờ 40 sáng cơn co mạnh đầu tiên ập đến, mẹ gọi bố dậy: “Anh ơi em đau quá!”. Bố dậy ngay, hỏi mẹ đau thế nào, cố theo dõi 15 phút xem sao.
3 giờ sáng, cơn đau 15 phút một cứ đều đều nhưng chỉ lâm râm thôi, bố gọi điện cho bà nội, bà bảo giống bà ngày xưa thôi, cứ từ từ, theo dõi thêm, sáng vào viện cho đỡ mệt.
4 giờ30 sáng bố mẹ gọi cho bà ngoại báo tin, bà ngoại sốt sắng hỏi vào viện chưa bà vào ngay.
5 giờ 30 sáng, mẹ ăn sáng một bát phở gà to sau khi lau rửa sạch sẽ.
6 giờ 10 sáng xe taxi đón bố, mẹ và bà nội vào đến viện. Mẹ được làm thủ tục ngay, khám trong mở 4 cm rồi.
6 giờ 30 sáng bà ngoại vào với mẹ và em.
7 giờ sáng mẹ em được xếp lên khoa sinh và đây cũng là lúc bắt đầu thời gian chờ đợi sốt ruột nhất.
7 giờ 30 sáng bố và bà ngoại lẻn vào khoa sinh, vẫn thấy mẹ em đang ngồi ngoài hành lang cách ly. Giục mãi mẹ em mới đứng dậy cố đi lại vì đau quá.
8 giờ sáng bố và 2 bà được mời xuống sảnh dưới chờ cùng những ông bố và các bà khác.
9 giờ sáng điện thoại reo lên, các bà đồng loạt sinh rồi à? Nhưng chưa, khoa sinh báo bố lên kí giấy giảm đau cho mẹ em.
10 giờ 25 sáng, bác sĩ gọi điện mở 8cm rồi, chuẩn bị rặn đẻ.
12 giờ 30 trưa bà nội sốt ruột gọi điện cho bác sĩ, bác sĩ nói xương chậu mẹ chắc quá, tầng sinh môn rắn nên chưa sinh được, phải đợi cho mềm ra nhưng 2 mẹ con vẫn ổn, không sao cả.
14 giờ 10 chiều, mọi sự kiên nhẫn, bản lĩnh của bố gần như tan biến hết, sự lo âu hằn rõ đến nỗi bà ngoại còn trêu sao tưởng con bình tĩnh lắm cơ mà, bây giờ lại lo rồi à? Thật sự đến giờ phút ấy bố không thể không lo được nữa, 20 ca sinh cùng lúc và sau mẹ con hàng tiếng đồng hồ đã xong mà bố vẫn chưa biết thêm tin nào về em và mẹ.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng sinh hé ra, không phải tiếng y tá gọi tên sản phụ để người nhà vào xem mặt con nữa. Bất giác tất cả mọi người trong phòng chờ ngước lên nhìn xem đến lượt nhà nào được đón con, đón cháu. Bố và 2 bà đứng hình 3 giây khi thấy bác sĩ V. đích thân bế 1 đứa bé ra và đứng im không nói gì cả. Bà nội sau một thoáng ngần ngừ thì sướng lên rằng ‘Cháu bà đây rồi”. Mọi sự lo âu của bố và 2 bà như tan biến hết. Đứa bé đấy chính là em đấy, em Gấu của bố ạ.
Bà nội đỡ em rồi đưa cho bà ngoại, bà ngoại là chuyển lại cho bố. Cái giây phút em chóp chép miệng xinh và hé mắt nhìn bố thì mọi thứ như đứng hết lại, nước mắt bố chỉ chờ chảy ra thôi, bố hít một hơi sâu rồi nén lại làm bộ như chỉ vừa ngáp. Bố dùng hết hơi nghẹn lại ấy lí nhí với em: “Em à, bố đây. Em nhận ra giọng bố không? Em ngoan, em khoẻ mạnh trộm vía về nhà bố hát cho em nghe tiếp nhé!”. Lúc ấy nếu nói thành lời chắc bố sẽ khóc giữa khoa sinh mất và bố không thể để mất hình tượng như thế đâu em Gấu ạ. Bố quay sang hỏi bác V. về mẹ em thì bác khen mẹ em nhiều lắm: “Mẹ giỏi lắm. Kiên trì, đau nhưng không kêu la vật lộn gì cả, kiệt sức rồi vẫn cố sinh em khoẻ mạnh, giờ thì mẹ ổn rồi, khâu nốt là về phòng sau sinh thôi”. Rồi bác lại bế em vào làm vệ sinh cho em nốt.
Lúc này tâm lí bố mới được giải toả, bố mới cười hơn hớn như bố vẫn thế.
15 phút sau mẹ em được đưa về phòng sau sinh, việc đầu tiên bố làm là thơm trán mẹ em và khen mẹ em: “Em yêu giỏi quá, bác sĩ khen mẹ Gấu kiên trì lắm!”. Mẹ thì dù mệt lắm rồi vẫn cố nuốt thun thút hết âu cháo khá to rồi nói với bố: “Lần sau em sinh mổ nhé, không đẻ thường nữa đâu, ám ảnh lắm rồi, không thì anh đi mà đẻ”.
Đấy em Gấu ạ, 12 tiếng chờ em không dài nhưng cũng đủ vất vả và mệt mỏi lắm. Bố và bà đều sợ nhỡ mẹ em có vấn đề gì thì 2 mẹ con em thế nào, hay xin chuyển mổ cho an toàn rồi lại tự vấn không sao đâu, có vấn đề gì thì bác V. đã báo và xử lí cho… Cảm ơn mọi việc đã suôn sẻ. Cảm ơn em Gấu đã vẫn kiên nhẫn hợp tác với bố mẹ như từ khi em còn trong bụng. Cảm ơn em trộm vía ngoan ngoãn, chịu ti mẹ, chịu ti bình mỗi bữa 40-50ml đều hơn đồng hồ báo thức. Cảm ơn em trộm vía ngủ ngoan dù xung quanh tấp nập ồn ã thế nào đi nữa (trừ lúc đói và bỉm bẩn).
Quan trọng hơn, bố và em đều phải cảm ơn mẹ em. Người chưa từng bao giờ dám bế em bé, thấy trẻ con là tránh tránh không dám chơi, chưa bao giờ biết nịnh hay dỗ dành ai. Cảm ơn mẹ em đã kiên trì, cố gắng tột cùng. Cảm ơn mẹ em thương yêu em hết mực. Và hơn hết mẹ em vẫn xinh nhất nhà!
Yêu 2 mẹ con em Gấu nhiều!
Bố em Gấu
Theo Khampha