Nhớ con!

Vẫn biết rằng, con đã chiến đấu hết sức rồi, và rằng cuộc chiến giữa sự sống với cái chết, giữa một đứa trẻ bé bỏng với nỗi đau tật bệnh là cuộc chiến không cân sức, mà mẹ – người sinh ra con – chỉ biết nhìn và khẩn cầu, thì sự ra đi với con, đến một chân trời mới, nơi chỉ có hoa thơm, trái ngọt, an lành và hạnh phúc chính là một sự giải thoát. Nhưng tim mẹ sao vẫn đau thế này, con ơi!?

Mưa và rét. Hôm nay, mẹ lấy từ tủ ra một cái ga trải giường ấm áp, một cái chăn mềm mại, những thứ vốn là của con, những thứ con vẫn dùng, rồi trải lên giường. Như những ngày con còn bên mẹ. Đã 140 ngày rồi. Mẹ tưởng như con vẫn ở đây, trong ngôi nhà này, trong vòng tay này, trong ấm áp này, yêu thương này…

Đêm, là khi đôi tai mẹ ướt nước.
Đêm, là khi đôi tai mẹ ướt nước.

Châm lửa, đốt nhang – đấy là cách duy nhất để mẹ gần con, trò chuyện cùng con. Hẳn là con lạnh lắm? Hẳn là con sợ lắm? Hẳn là con cần mẹ lắm? Hai tuổi, con bỏ mẹ mà đi. Mẹ đau đớn nhìn con tuột khỏi tay mình một cách bất lực. Con đến với cuộc đời trong niềm hân hoan, hạnh phúc vô bờ, và ra đi trong nỗi đớn đau tột độ của mẹ. Nước mắt này chưa bao giờ ngừng chảy, nỗi nhớ thương chưa bao giờ nguôi, trái tim này chưa bao giờ ngừng đau. Nghẹn và thắt.

Con ơi! Nhớ vô cùng đôi tay nhỏ xinh, nụ cười chúm chím; nhớ vô cùng tiếng “dạ!” ngoan ngoãn mỗi khi mẹ gọi. Lẽ ra giờ này đôi môi ấy vẫn còn được ngậm bầu vú mẹ, hình hài ấy vẫn nằm trong vòng tay mẹ. Một mình con nằm nơi ấy, lạnh lắm có phải không?

Vẫn biết rằng, con người ta, ai cũng phải một lần trở về với đất mẹ. Vẫn biết rằng có duyên là chưa đủ, cần thêm một chữ phận nữa. Vẫn biết rằng, con đã chiến đấu hết sức rồi, và rằng cuộc chiến giữa sự sống với cái chết, giữa một đứa trẻ bé bỏng với nỗi đau tật bệnh là cuộc chiến không cân sức, mà mẹ – người sinh ra con – chỉ biết nhìn và khẩn cầu, thì sự ra đi với con, đến một chân trời mới, nơi chỉ có hoa thơm, trái ngọt, an lành và hạnh phúc chính là một sự giải thoát. Nhưng tim mẹ sao vẫn đau thế này, con ơi!?

Đêm. Chị con ngủ rồi. Mẹ không phải gắng sức để cười, để vui và tươi. Mẹ nhớ con, thương con. Ngàn lần gọi tên con, mong con trở lại, mong đắp bù cho con. Mẹ dằn vặt, cuồng quay trong nỗi đớn đau. Mẹ từng muốn chết để gặp con. Bây giờ vẫn muốn. Như một sự trốn chạy.

Đêm. Mẹ biết đêm rất dài, và trắng.
Đêm. Là khi mẹ biết, mẹ mất con thật rồi.
Đêm, là khi giật mình, mẹ vẫn vén áo lên, cho con ti.
Đêm, là khi đôi tai mẹ ướt nước.
Để sáng ngày mai, mẹ gói ghém hết nỗi đau, thương, nhớ lại. Mẹ cười, mẹ nói, mẹ tô son, điểm phấn.
Đêm, mẹ trút bỏ tất cả, lại trải ra bao đớn đau và gọi tên con.
Con ơi!…

Theo Hanhphucgiadinh

Leave a Reply

Or