Khoe con

Hai gia đình là hàng xóm khá thân thiết. Hai cô con gái cùng tuổi, cùng chơi với nhau từ nhỏ thế mà mãi không thể thành bạn thân, âu cũng tại sở thích khoe con của các bậc phụ huynh.

ab-ebc90

Ngọc sinh sau Vy 2 tháng. Ngày bé việc gì Vy cũng biết làm trước Ngọc. Mỗi lần mẹ Vy hớn hở khoe con mình đã biết ngồi, biết đi, biết bi bô tập nói, mẹ Ngọc lại xuýt xoa khen hàng xóm khéo nuôi con, trong lòng thì tự nhủ “kiểu gì hai tháng nữa cái Ngọc nó cũng giỏi hơn ối lần cái Vy bây giờ”.

Run rủi thế nào suốt từ mẫu giáo đến hết cấp ba, năm nào hai đứa cũng vào chung một lớp. Cuộc chiến ngầm khoe con giữa hai bà mẹ cứ thế âm ỉ cháy. Ngọc đi thi học sinh giỏi được giải Nhì môn tiếng Anh thì Vy cũng phải đạt ít nhất giải ba môn Toán nếu không muốn bị mẹ suốt ngày than vãn và hàng xóm hễ cứ chạm mặt là tua đi tua lại bài ca bất hủ “cái Ngọc nhà cô đi thi học sinh giỏi được giải cao lắm!”.

Bố bọn trẻ là bạn thân từ thời cấp ba, cuối tuần hay mở tiệc mời nhau đến nhậu và dùng cơm. Dường như thấy bữa cơm chung giữa hai gia đình sẽ nhạt mồm nhạt miệng nếu không đem con ra so bì, ca ngợi, mấy mẹ lại bắt đầu ríu ran chuyện con mình điểm tổng kết cao nhất lớp, con mình được đại diện trường đi thi hùng biện… Hai ông bố chỉ biết cười xòa, hai cô con gái thì ái ngại nhìn nhau, nói chẳng nên câu.

Vy và Ngọc đều được mẹ cho đi học múa từ nhỏ. Ngọc ngay từ đầu đã tỏ ra thích thú với bộ môn nghệ thuật này, năm nào cũng được đi biểu diễn ở nhà văn hóa tỉnh. Vy học giữa chừng thì mếu máo về xin mẹ bỏ ngang để tham gia câu lạc bộ Taekwondo. Mẹ Ngọc hớn hở ra mặt, gặp ai cũng khoe con múa đẹp như nghệ sĩ nhí. Mẹ Vy buồn bã tiếc rẻ con gái không thích múa may lại mê mấy trò đấm đá nhưng thấy Vy năn nỉ quá cũng bấm bụng chiều con. Chỉ một thời gian ngắn, Vy đã dành được huy chương vàng giải Taekwondo thiếu nhi của thành phố. Mẹ Vy nở từng khúc ruột, khoe con mình văn võ song toàn. Mẹ Ngọc đáp hờ hững “con gái học võ nhiều nó thô người đi”.

Lên cấp ba, Ngọc đã có người yêu. Mẹ Ngọc không giấu nổi lo lắng, bồn chồn. Mẹ Vy thường tự hào nói về con “con bé nhà này suốt ngày nếu không cặm cụi học bài thì cũng ra cửa hiệu phụ mẹ bán hàng, ơn trời nó chưa dính chuyện yêu đương”. Mẹ Ngọc thấy mặt nóng ran, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, về nhà lại xả hết bực mình lên đầu con.

Năm cuối đại học, Ngọc đã có vài mối tình lận lưng, Vy vẫn đi về lẻ bóng. Đến lúc này mẹ Ngọc lại được phen hãnh diện bảo con mình khiến nhiều anh chết mê chết mệt. Mẹ Vy đứng ngồi không yên, nhìn con gái như nhìn quả bom mãi không chịu nổ.

Dăm bảy năm sau, cả hai cô công chúa đều đã yên bề gia thất. Các mẹ lúc buồn mồm buồn miệng lại ngồi kể con gái mình có tấm chồng tử tế thế nào, tài giỏi ra sao. Niềm phấn khích và sở thích khoe khoang con cháu còn tăng lên khi các cháu ngoại lần lượt ra đời. Mẹ Vy khoe “cực cưng” của mình đã biết đếm vanh vách, mẹ Ngọc bảo “chó con” nhà bà còn biết nhảy hip hop cơ.

Họp lớp, Vy với Ngọc đều đưa con theo. Lâu ngày mới gặp nhau, cả hai nói không ít chuyện nhưng chủ đề được quan tâm nhất vẫn là con cái. Ngọc tít mắt định tuyên bố con mình nói tiếng Anh không khác gì dân bản xứ nhưng chợt nhớ nỗi ám ảnh hơn thua hai người từng có. Vy sắp hồ hởi khoe con mình thuận tay trái ắt sau này sẽ thành thiên tài thì bỗng thấy luyến tiếc tình bạn tuổi thơ đáng ra đã hồn nhiên, thân thiết. Cả hai im bặt, họ lặng ngắm lũ trẻ đang vui đùa, lòng chỉ ước ao các con cùng nhau lớn lên vô tư, không tị hiềm.

Theo: Dân trí

Leave a Reply

Or