Hãy thắp sáng trái tim con, mẹ ơi!

Không giống với những người mẹ khác thường mang con mình ra khoe thành tích học tập, khoe thông minh, khoe khéo tay, khoe chăm chỉ… còn với mẹ con luôn là một đứa con có nhiều thói hư tật xấu mà mẹ cần canh chừng, giám sát và dạy dỗ.

 Hãy thắp sáng trái tim con, mẹ ơi!

Mẹ kể với bạn mẹ rằng con học dốt lắm. Rằng suốt những năm cấp 2 và cấp 3 con lúc nào cũng chỉ là học sinh trung bình dù mẹ đã gào thét, mắng mỏ và đã… đút lót cho hết các thầy cô những bộ môn chính. Nhưng con không bao giờ nhích điểm của mình lên được quá con số 6. Con lỳ lợm không chịu đổ công đổ sức vào học và đầu óc con chỉ toàn bã đậu. Thế nên cuối cùng con chỉ có thề vào một trường cao đẳng làng nhàng chẳng có tiếng tăm gì, không biết tương lai của con sẽ ra sao.

Mẹ kể với bạn rằng con là đứa con gái “vụng khê vụng khét, “chém to kho mặn”, cái quần cái áo sút chỉ cũng không biết khâu lại. May vá thêu thùa, đan lát chắng có thứ nào con biết làm. Con đụng vào cái gì là vỡ nát, là hỏng be hỏng bét cái đó. “Không biết sau này nhà nào vô phúc mới rước nó về làm dâu”.

Mẹ kể với bạn rằng con mới vào đại học, chưa kịp cứng lông cứng cánh thì đã vác một thằng tóc tai bù xù, râu ria tua tủa để mà yêu. Nhìn cái thằng thật gớm ghiếc, như “đồ nghiện dở”. Ba cái trò yêu đương nhăng nhít không biết kéo dài được bao lâu, để mẹ “chống mắt lên coi”.

Đôi khi con tự hỏi mẹ có nhìn thấy điều gì tốt đẹp ở con hay không? Mẹ có nhìn thấy rằng con hát rất hay, con là cây văn nghệ của trường, con bơi cũng rất giỏi và thường thắng cả tụi bạn trai trong lớp. Mẹ có nhìn thấy rằng con không giỏi may vá thêu thùa, nhưng từ ngày ba rời khỏi mẹ con mình, con đã học sửa điện, sửa nước. Cái tường vỡ, cái cửa long bản lề con kỳ cạch làm lại. Con muốn đỡ đần cho mẹ những việc có thể khiến mẹ tủi thân khi nhớ về ba. Mẹ trách con yêu đương một người không vừa mắt mẹ mà không nhìn thấy rằng nhờ có anh ấy con bắt đầu biết làm điệu, biết thoa chút son, biết mặc cái váy đầu tiên trong đời điệu đà đi bên anh ấy.

Với con, mẹ chỉ có hiệu lệnh: cấm mà thôi. Con thường chỉ được nghe những lời đanh thép của mẹ: đừng có làm cái này cái kia mà chưa bao giờ được mẹ ôm vào lòng chỉ dẫn: con hãy làm cái này cái nọ. Vì mẹ cấm nên con phải mày mò những điều khác để được thỏa mãn khám phá cuộc sống, nên có khi lại rơi vào vùng cấm của mẹ. Mẹ nhìn thấy con thực sự suy sụp vì trái lệnh cấm của mẹ mà gặp điều không hay thì mẹ chỉ đắc ý bảo con rằng: “Cá không ăn muối cá ươn”.

Cũng chính vì những biển hiệu cấm đó của mẹ, con dần dần nghi ngờ, xa lánh, chán ghét cuộc sống này. Con mất phương hướng trong chính cuộc đời mình. Con ích kỷ, cố thủ với con người. Con đề phòng lạnh lùng, vô cảm nhẫn tâm với cuộc sống.

Mẹ ơi, con biết mẹ sợ cỏ dại trong lòng con nên mẹ cố tận diệt, mẹ vặt trụi và vứt nó đi. Mẹ sợ bóng tối trong trái tim con nên mẹ xua đuổi nó ra ngoài. Thế nhưng mẹ không trồng hoa vào lòng con, mẹ không mang ngọn đèn vào thắp trong trái tim con. Mẹ không chỉ dẫn con những điều tốt đẹp, dạy con sống thương yêu, nhân từ. Nên đôi khi con cảm thấy lòng mình, trái tim mình trống rỗng biết bao!

 

 

theo: yeutretho

Leave a Reply

Or