“Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy”! Nhà chồng xử sao em xử lại y vậy !

Mẹ nào cũng muốn có gái có trai, con gái của mình thì cưng chiều như công chúa còn con dâu thì ghẻ lạnh xem như người ở.

Con gái nhà người ta cũng được quý như vàng như ngọc, cũng được ăn học đến nơi đến chốn, cũng làm ra tiền mà sao đối xử tệ bạc vậy. Mình đọc được như thế này, các mẹ thấy đúng không nha!

– Con gái 18 năm ở nhà mẹ thì như nàng công chúa

– Chỉ có 1 đêm làm hoàng hậu

– 9 tháng 10 làm quý phi

– Và suốt đời còn lại làm nô tỳ

di-voi-phat-mac-ao-ca-sa-di-voi-ma-thi-mac-ao-giay-nha-chong-xu-sao-em-xu-lai-y-vay

Mình có bầu và mình sinh non lúc mang bầu được 7 tháng, bé sinh ra được có 1,1kg lại bị hẹp khí quản bẩm sinh, nằm lồng kính gần 2 tháng mà mẹ chồng, em chồng ra thăm cháu được 1 lần. Suốt 2 tháng mình tự lo mọi sinh hoạt từ thuê trọ, nấu ăn, thăm con (ngày 2 lần), mang sữa vào cho con (ngày 6 lần). Chồng thì phải lo kiếm tiền. Đến lúc được về nhà thì mẹ chồng giặt đồ cho một hôm rồi kệ mình tự xoay sở, trong khi đó con mình vẫn phải thở oxy 24/24.

Mình phải thức thâu đêm suốt sáng, con ăn thì hay nôn trớ, vậy mà cơm nước tự lo, quần áo tự giặt, con tự chăm. Ở nhà được 6 hôm, mình thấy bé có triệu chứng tím tái nên kêu chồng cho con đi viện thì bà nội kêu “tao thấy bình thường, hơi tí chúng mày lại lôi đi viện tốn kém”. Mình không nghe, cứ bảo chồng cho con đi thì bà kêu “mày cứ làm như một mình mày nuôi con í”. Cho con ra viện, bác sỹ mắng chửi mình thậm tệ vì chủ quan, con lại nằm viện 45 ngày, về được 2,3 hôm lại đi viện. Con mình nằm viện hơn 1 năm mà bà nội ra thăm được 3 lần. Con nằm viện tốn kém vẫn phải đóng tiền phường để trả nợ cho em chồng. Con mình 8 tháng nguy kịch phải nằm thở máy ở khoa hồi sức cấp cứu bệnh viện nhi, mà chú út ở nhà mang xe máy của mình đi cắm lấy tiền chơi cờ bạc, trong khi từ khi sinh chưa hề biết mặt cháu. Vợ chồng mình giờ phải đi thuê nhà ở, con cái ốm đau tự xoay sở….nói chung mình không kể hết được sự vô tâm của gia đình chồng

Mình có đọc bài người mẹ sinh mổ và bị cả nhà chồng chì chiết, mình hoàn toàn hiểu cảm nhận cũng như nguyên nhân những câu viết về nhà chồng của chị ấy. Như chị nói “phải sống trong chăn mới biết chăn có rận”, mình thấy quá đúng ấy chứ, các mẹ khác đừng có ở ngoài mà phán như đúng rồi. Mình tự nhủ phải mạnh mẽ, mình phải bảo vệ được mình thì mới bảo vệ được con gái mình. Nhưng quả báo là có! Chuyện dài lắm, kể ra còn hơn phim Đài Loan. Những người không trong cảnh thì đừng nói nghe hay, nào đạo lý, nào là do con dâu thế nào nên bên chồng đối xử thế. Xin thưa! Tôi sống không cần theo lý thuyết suông hay như phim tình cảm sướt mướt: con dâu cứ cam chịu mặc gia đình chồng tệ bạc thế nào, cứ cao thượng chịu đựng…, rồi chịu hết sức lực lăn ra chết, mộ xanh cỏ rồi theo thời gian bên chồng nhận ra không còn ai để phục dịch mới tiếc nuối con dâu??? Mình thích sống thật với cảm xúc của mình, như câu “đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy”. Ai đối xử mình sao thì mình đối xử lại y vậy. Ngày trước không quý con mình, giờ mình ra riêng không cho con mình về bên nội. Mỗi năm về đúng ngày 1 ngày tết, ngồi nói vài câu là đi nơi khác chơi. Đó là do mình còn sống với chồng, mình không muốn ổng trách tết nhất không về nhà bên nội.

Bởi các mẹ ạ, mình không ăn bám, không ai nuôi mình ngày nào, đã không thương mình, không thương con mình thì mình ra đi. Không có nhà chồng thương yêu thì con mình không chết được, chỉ có chịu đựng quá thì mới stress mới chết. Mình làm ra tiền mà, tự tạo cuộc sống riêng cho mình, còn loại đàn ông núp váy mẹ thì cho biến luôn. Mình không thể làm công chúa, không làm hoàng hậu, không làm quý phi cũng được, nhưng tuyệt đối không bao giờ làm nô tỳ nhé!

Viết theo lời kể của mẹ hanhphuckhicovit

 Theo Methongthai

21 thoughts on ““Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy”! Nhà chồng xử sao em xử lại y vậy !

Leave a Reply

Or