Đau đớn vì bầu bí bị mẹ chồng đuổi

Sao có người sinh ra cả đời sung sướng, được mẹ chồng, mẹ đẻ chiều chuộng còn em thì khổ sở thế này. Không biết em có gượng dậy để sống tiếp không nữa.

Em sinh ra ở một vùng quê nghèo. Phải cố lắm bố mẹ mới cho em ăn học được hết lớp 12. Thế nhưng em lại phụ công bố mẹ khi chẳng thi đỗ được đại học. Em quyết định vào nam lập nghiệp để kiếm tiền phụ bố mẹ trả nợ. Cũng tại đây em gặp anh. Anh là  người khá ga lăng, thường xuyên rủ em đi chơi và uống nước mỗi buổi tối. Cuộc sống độc thân xa nhà dường như làm em yếu đuối hơn. Em đã vô cùng cảm động trước những hành động quan tâm của anh. Anh còn thường xuyên chia sẻ nỗi buồn của người con xa nhà với em khiến em vô cùng cảm động.

Chúng em yêu nhau từ đấy và cũng chỉ 6 tháng sau em có bầu mặc dù chưa về ra mắt hai gia đình. Ngày anh gọi điện về thông báo với mẹ rằng đã có người yêu và em đã có bầu. Mẹ anh đã nổi trận lôi đình trong điện thoại. Theo em được biết thì bà chưa muốn cho con trai lấy vợ vì anh còn khá trẻ, mới chỉ 22 tuổi. Gia đình nhà chồng em cũng khó khăn, bố anh mất sớm, mẹ ở vậy nuôi 5 anh chị em. Trước anh là 4 chị gái đã lấy chống và cuộc sống cũng không khá giả gì, có lẽ vì vậy mà mẹ anh muốn anh làm để kiếm tiền cho bà đã.

Đau đớn vì bầu bí bị mẹ chồng đuổi - 1
Giờ đây em chỉ biết trách mình quá dại đã mang bầu trước cưới. (ảnh minh họa)

Em đã buồn vô cùng vì dù chưa về ra mắt nhưng mẹ chồng đã giận dữ đến thế. Vậy nhưng hai chúng em vẫn yêu nhau lắm. Em đã bàn đến chuyện bỏ thai để hai vợ chồng cùng làm ăn, kiếm tiền đến khi nào kinh tế ổn định mới cưới và có con thế nhưng anh không đồng ý. Anh bảo sẽ thuyết phục mẹ cho cưới bằng được. Em nuôi hy vọng vì em rất tin tưởng ở anh.

Thời gian đó em đã vô cùng vất vả. Dù bầu bí ốm nghén khiến em chẳng thể ăn uống được gì nhưng em vẫn phải đi làm từ sáng đến tối để lo cho cuộc sống của hai vợ chồng. Chồng em thì lương lậu cũng chẳng đáng là bao nên cả hai vợ chồng phải cố gắng lắm mới đủ tiền thuê nhà, sinh hoạt ở nơi thành phố đắt đỏ này.

Đến tháng thứ 6 thai kỳ, vì không dành dụm được khoản tiền nào chuẩn bị cho việc sinh nở nên bọn em tính chuyện về quê. Quê em thì nghèo mà bố mẹ còn phải nuôi 2 đứa em nữa, làm sao nuôi nổi mẹ con em đây thế nên em quyết định sẽ về quê anh. Dù biết rằng phía trước rất nhiều khó khăn vì mẹ chồng không ưng mình nhưng chẳng nhẽ mẹ lỡ vất bỏ đứa cháu nội em đang mang trong bụng. Nghĩ đến chuyện đó nên em đã dũng cảm để theo anh về. Chồng em cũng hứa sẽ lo chuyện với mẹ và không để mẹ con em phải khổ. Thế nhưng những gì chúng em nghĩ lại trái ngược hoàn toàn với sự thật.

Ngày đầu tiên về đến nhà mẹ chồng, bà mặt sưng mày xỉa không nói với em câu nào. Dù lúc đó bụng bầu đã khá lớn nhưng em vẫn cố gắng làm mọi việc để lấy lòng mẹ chồng từ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, rửa chén đĩa… Buồn nhất là cứ đến bữa cơm là bà bắt đầu chửi vợ chồng em. Bà bảo em đã lừa con trai bà, tại em mà con trai bà không làm ăn được gì. Cay nghiệt hơn là bà còn mắng em chỉ như “gái đĩ”, chưa cưới xin gì đã theo giai về. Em đã cố gắng kìm nén tất cả để không ảnh hưởng đến con yêu và để được trụ chân ở đây. Thế nhưng hôm trước, bà không ngần ngại nói với em rằng bà không có cơm để nuôi em, bà cũng chẳng tội gì phải nuôi “người dưng” là em vì không biết đứa cháu trong bụng có phải cháu bà không. Em đã đau khổ vô cùng. Chồng em thì cũng lực bất tòng tâm vì chúng em đang phải phụ thuộc hoàn toàn kinh tế vào bà.

Sống thế này thì khổ quá. Bầu bí đã to vượt mặt thế mà em vẫn bị bà đuổi đi. Chẳng nhẽ mẹ chồng em không có một chút tình thương người nào ư, em làm sao có thể sống nổi ở đây nữa. Giá như em không chót dại mang thai trước thế này thì cơ sự đâu đến nỗi. Cũng chỉ biết trách mình quá dại chứ biết trách ai đây…

 

theo: eva

Leave a Reply

Or