CÓ GÌ CHƯA?

Lời người chồng

Vợ chồng tôi lấy nhau đã 7 năm.

Năm đầu tiên, vừa cưới xong, đi đến đâu, ai cũng ý nhị chúc “chóng có tin vui”. Nhưng chúng tôi đã thống nhất với nhau, son rỗi 1 năm đã, còn trẻ, vội gì! Nhưng rồi, y hền hệt như hồi chưa cưới, người ta cứ giục cưới đi, thì bây giờ, người ta lại giục… đẻ đi! Cứ như thể việc đó là việc không phải của chúng tôi, không nằm trong kế hoạch của chúng tôi, mà là việc của xã hội vậy! Cứ như là chúng tôi yêu nhau mà chưa chịu cưới, cưới nhau rồi mà chưa chịu đẻ là một tội lỗi lớn lắm với mọi người xung quanh! Vợ tôi sốt ruột quá, lại nghĩ đi nghĩ lại, thấy cũng thinh thích, nên sau một vài lần tỉ tê, tôi cũng tặc lưỡi: “Ừ, thì làm một tí nhau”.

hiemmuon1-1-60807

Ngày vợ báo tin có bầu, tôi như bay “trên đôi cánh vui mừng”. Nàng thì ửng má mỗi khi có ai hỏi han đến chuyện bầu bì. Gia đình hai bên đều hạnh phúc.

Than ôi, nhưng được hơn hai tháng thì nàng bị sảy thai. Tôi không tả nổi nỗi thất vọng của nàng lúc ấy, nhưng rồi cũng qua đi, và chúng tôi lại chuẩn bị sức khỏe để có lại một bé con nữa. Lần này, tuy đã rất cẩn trọng, nhưng không rõ do số Trời hay cơ địa vợ tôi thế nào, mà một lần nữa, chúng tôi lại mất đứa con còn chưa rõ hình hài trong bụng mẹ.

Bao nhiêu cố gắng của tôi nâng đỡ tinh thần vợ sau những cú sốc lớn này đều đổ ra sông ra biển … chỉ vì hàng xóm, vì bạn bè, vì người quen sơ sơ, vì đồng nghiệp nơi công sở…vì những lời nói chẳng hiểu nói ra để làm gì…

– Sao, bao giờ có tin vui? Gớm, chơi bời vừa vừa thôi kẻo sau muốn lại chẳng đẻ được đấy!

– Kế hoạch kỹ quá!

– Kế hoạch thật không hay là điếc đấy?

Có lão hàng xóm ở tầng hai còn lả giả đùa: “Hay là.. để anh giúp cho?” làm tí nữa thì tôi cho lão đi cả hàm răng!

Vợ tôi xanh xao hẳn ra. Trước, nàng nói cười líu lo suốt ngày, bây giờ, nàng hơi lơ đãng, ít nói hơn xưa. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn quyết không chịu thua ông Trời. Uống rất nhiều thuốc Nam, thuốc Bắc, đi xét nghiệm đủ thứ tìm hiểu nguyên do… hai vợ chồng tôi không hề nản chí.

Thời gian qua đi… Đã 5 năm rồi mà trong nhà chúng tôi vẫn chưa có tiếng khóc, tiếng cười của trẻ.

Hai vợ chồng tôi quyết định thử tìm hiểu việc thụ tinh trong ống nghiệm. Mới hé ra ý định ấy, cả nhà đã phản đối ầm ầm, thật không hiểu ra làm sao nữa. “Trái với tự nhiên” – mẹ tôi kêu vậy, chị cả tôi cũng bảo vậy… Anh rể lắc lắc đầu, không rõ là ái ngại hay là vô tâm! Vợ tôi thì khóc. Việc của gia đình tôi, gia đình con con bé xíu chỉ có hai đứa tôi thôi… mà chúng tôi cũng không được quyền tự do sắp xếp! Tôi bắt đầu muốn nổi khùng với tất cả mọi người. Tôi muốn khùng lên khi cứ nghe ai nói đến chuyện con cái, hoặc thoáng thấy cái thở dài kín đáo và ánh mắt thương hại của bà con họ mạc vẫn đến chơi nhà… Cuộc sống đôi lúc biến thành địa ngục!

 Lời người vợ

Cuối cùng thì tôi vẫn dũng cảm cùng chồng lao vào thử thách mới: kiếm cho mình một đứa con để chăm bẵm yêu thương .. bằng con đường thụ tinh nhân tạo. Hai năm rồi… Đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in những cảm giác hoảng sợ, hoang mang, mong mỏi, hy vọng.. và cả thất vọng nữa… khi theo đuổi việc này.

1356335835-nguoivohiemmuon-tam-eva

Thế nhưng, nhìn xung quanh, có ai động viên vợ chồng tôi không? Tôi như luôn cảm thấy cái cười mỉa mai của mọi người, nhất là khi đến lần thứ tư phôi không đậu được ở tử cung, trời đất như đổ sụp xuống tôi. Tiền tiêu đi đâu phải nhỏ. Sau lưng, loáng thoáng những lời xì xào:

– Giời, kiếm đứa con nuôi cho nhanh. Cố mãi, tiền núi cũng phải sập…

– Mà làm cái này cũng chả biết thế nào, có khi chắc gì là con mình, bác sĩ họ cho cái quái quỷ gì vào người, ai mà lường được!

Chồng tôi rất buồn, nhưng anh cố nuốt mọi nỗi bực dọc vào người để động viên tôi. Nhìn anh căng thẳng mà thương. Mà càng thấy phải cố gắng, phải hy vọng…

Mà suy đến cùng, kể cả trường hợp chúng tôi nhận con nuôi cho mái ấm được đủ đầy, có vợ có chồng, có đứa con quấn quýt… thì tôi nghĩ, cũng đâu có ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai đứa tôi. Tuy vậy, tôi vẫn muốn cố gắng chống chọi là với số phận, lòng tràn đầy mong mỏi được bế ẵm đứa con mình rứt ruột sinh ra…

Chỉ mong sao, nếu không thông cảm được thì chí ít, mọi người chung quanh cũng lờ chúng tôi đi, đừng hỏi han với vẻ háo hức, tọc mạch… khiến cho thần kinh tôi căng thẳng nữa. Mà điều này, theo như bác sĩ nói, rất ảnh hưởng đến kết quả của việc giữ thai.

Ngày mai… Tôi vẫn hy vọng vào một ngày mai hạnh phúc.

 Theo Mevabe

9 thoughts on “CÓ GÌ CHƯA?

Leave a Reply

Or