Sống chết con tôi cũng phải là “người thành phố”

Bố mẹ có ý muốn tôi về quê xin việc ở tỉnh làm, nhưng tôi kiên quyết hi sinh đời mình để con tôi là “người thành phố”.

Tôi đã đọc chia sẻ của mẹ bé Mimi về: Cố gắng cắt giảm, nuôi con 2 tuổi vẫn tốn 12 triệu/tháng. Và thực sự, tôi cũng đang có quan điểm nuôi con rất… hào phóng.

Cả hai vợ chồng tôi đều là người tỉnh lẻ, lên Hà Nội học tập và làm việc. Chúng tôi xác định phải đi thuê nhà mười năm, hai mươi năm. Bố mẹ có ý muốn tôi về quê xin việc ở tỉnh làm, nhưng tôi kiên quyết hi sinh đời mình để con tôi là “người thành phố”.

Tôi mới chỉ có một cô con gái 2,5 tuổi. Tôi luôn tự hào vì bé ngoan và rất hoạt bát. Bằng tuổi các anh chị của bé ở quê nhưng con tôi nặng cân hơn, cao hơn và trắng hơn. Có lẽ, không có niềm tự hào nào bằng việc con mình lớn và thông minh.

Báo phụ nữ và gia đình
Con tuôi luôn được mọi người khen vì ăn mặc đẹp, sạch sẽ

Ngay từ khi mang bầu, dù công việc còn bấp bênh, tài chính vợ chồng còn thiếu nhưng tôi kiên quyết phải cho con tôi “sướng từ trong bụng mẹ”. Tôi uống các loại sữa bầu để sinh con to. Và con gái tôi sinh ra nặng 3,9 kg. Cứ như thế, dù ở trong căn nhà trọ chật hẹp, tôi vẫn nuôi con mình lớn khôn. Thu nhập hai vợ chồng được khoảng 10 triệu đồng/tháng, tôi dành hẳn một nửa chăm con.

Tôi mua cho con các loại sữa ngoại. Lần đầu tiên cho con về quê, tôi đã tiêu hết số tiền thai sản của mình. Tôi mua quần áo đẹp, xe đẩy xịn, giầy, áo váy, sữa đắt tiền, thuê taxi đưa con về quê ra mắt họ hàng. 11 triệu đó tôi tiêu trong vòng nửa tháng ở quê là hết.

Báo phụ nữ hạnh phúc gia đình
Đặc biệt, con tôi biết nói rất sớm

Và những lần sau này nữa, mỗi lần chuẩn bị cho con về quê với ông bà, tôi lại đi sắm sửa quần áo cho con thật đẹp. Có những đôi giày của bé tôi mua 500 nghìn đồng, trong khi giày tôi đi chỉ hơn trăm nghìn. Tôi mua các loại đắt tiền để “nâng thương hiệu” cho con. Người ta bảo “hơn nhau tấm áo, cái quần”, tôi thấy điều đó thật đúng bởi đưa con ra ngoài, con gái tôi chẳng khác nào con nhà khá giả, dù vợ chồng tôi nghèo, đôi khi trong ví không có nổi 1 triệu đồng.

Tôi và chồng thống nhất, dù thế nào cũng phải để con được hưởng thụ những loại sữa đắt tiền nhất. Chính vì thế, tôi mua sữa Úc hoặc sữa của Mỹ xách tay cho con. Những cái kẹo con tôi ăn cũng có giá cả trăm nghìn đồng. Nhìn con khôn lớn từng ngày, tôi vui vì mình đã đầu tư cho con đúng cách.

Bao phu nu online
Dù vợ chồng tôi nghèo túng, nhưng con tôi sẽ là “người thành phố”

So với các bạn cùng trang lứa, con tôi biết nói sớm và tôi thấy cháu khôn hơn hẳn các trẻ em ở quê. Đưa cháu đi nhà họ hàng dưới quê chơi, cháu tự động chào hỏi mà không cần bố mẹ nhắc nhỏ: gặp người lớn chào “cô, chú, bác”, gặp người già chào “ông, bà”… Mới 2 tuổi nhưng con tôi có thể tự cầm thìa ăn, tự hát các bài cháu yêu thích. Điều này, tôi khẳng định con mình hơn đứt nhiều trẻ bằng tuổi.

Tháng trước, đưa con về quê ăn đám cưới, vợ chồng tôi chỉ nhìn nhau cười khi ai gặp bé cũng khen con tôi sạch sẽ, xinh đẹp, người thành phố. Đến nay, tôi vẫn nghĩ rằng, mình chỉ đẻ một đứa và sẽ đầu tư cho con về mọi mặt. Tôi đang gửi con ở một trường tư thục khá khang trang với giá 2,8 triệu đồng/tháng. Tôi thấy điều này hoàn toàn hợp lý vì ở lớp con tôi được dạy nhiều điều như múa hát, được tự lập, tự chải tóc và buộc tóc cho các bạn.

Tôi thấy nhiều bạn bè bằng tuổi tôi, chưa có điều kiện mua nhà nhưng vẫn đẻ sòn sòn 2 con, trong khi con cái nheo nhóc, ăn mặc nhếch nhác chẳng khác nào những đứa trẻ con ở trường “mẫu giáo làng”. Tôi nghĩ mình đã khổ rồi, đừng để con mình giống như mình nữa mà phải cho con một tương lai tốt hơn và cho con tất cả ngay từ bây giờ.

Theo Phunutoday

3 thoughts on “Sống chết con tôi cũng phải là “người thành phố”

Leave a Reply

Or