“Bó tay” bà nội sợ cực không chăm cháu

Mọi việc chăm bà đẻ, cơm nước, dọn dẹp đều một tay mẹ đẻ tôi ‘hầu’ cả nhà chồng. Đúng là “cháu bà nội, tội bà ngoại”

Người ta thường nói ở nhà nhờ gia đình ra ngoài nhờ bạn bè, vậy mà tôi ở nhà chồng, nhưng việc “nhờ” bà nội chăm cháu lại là chuyện vô cùng khó khăn, nan giải thế nên một thân một mình, tôi phải tất tả chạy ngược chạy xuôi vừa đi làm vừa chăm con.

Kinh tế càng lúc càng khó khăn, đồng tiền làm ra chỉ đủ chi tiêu hàng tháng và dư chút ít để dành khi ốm đau, tôi cũng định bụng chưa sinh con vội, chờ vài năm ổn ổn, dư giả hơn rồi tính chuyện con cái. Đem ý định này bàn với chồng và mẹ chồng, tôi bị “cự” ngay và cả hai đều bắt tôi để có bầu và sinh liền trong năm với lời hứa chắc nịch “sinh đi rồi mẹ chăm cho, lo gì!”. Cứ đinh ninh sẽ có người chăm sóc con giúp mình, sinh xong có thể an tâm đi làm kiến tiền cải thiện kinh tế. Vậy mà con ra đời tôi mới vỡ lẽ mình “bị lừa”!

Hơn 4 tháng nằm nhà “ở cử”, mẹ tôi ở Cà Mau, cách thành phố mấy trăm cây số, thương con gái, khăn gói lên để chăm sóc lúc tôi còn yếu. Từ việc cơm nước đến giặt tã, tắm cháu đều do một tay mẹ tôi làm. Mẹ chồng cứ viện lý do có bà ngoại lo cho cháu và dâu nên yên tâm, để bà ngoại làm chu đáo hơn, sau này bà về, mẹ sẽ “thay ca”. Lời nói nghe ngọt ngào ấy chỉ để nói suông. Không thể bỏ nhà dưới quê mãi, mẹ tôi phải về, trước khi đi bà có gởi gắm mẹ con tôi lại, nhờ bà sui chịu khó một thời gian, chăm cháu khi tôi đi làm. Mẹ chồng tôi đon đả bảo cứ yên tâm, bà ham cháu, thương dâu nên mọi thứ sẽ đâu vào đó. Nào ngờ ngay ngày đầu không có mẹ tôi, bà chỉ xuất hiện trong phòng tôi đúng 1 lần sau đó bảo nhức đầu, phải đi nằm.

Một tuần lễ liên tiếp sau đó, tôi phát hiện ra, bà chỉ ngồi xem ti vi, đọc tiểu thuyết và có khi mất hút cả buổi vì mãi lo qua nhà hàng xóm buôn chuyện, cơm nước, nhà cửa giao hết cho tôi và bố chồng tự lo liệu. Những hôm tôi chạy ra ngoài đi chợ buổi sáng, khi về chỉ thấy mình ông nội bế cháu, mẹ chồng đang nằm trên phòng nghỉ ngơi. Khi bé khóc, bà cũng không thèm nhỏm dậy chạy vào bé hay dỗ mà nói với xuống bếp bảo tôi vào xem con! Tôi nghĩ mình còn ở nhà nên chuyện chăm con, lo cơm nước cũng không vấn đề, nhưng chỉ vài ngày là tôi phải trở lại công ty, bà nội như vầy hoài sao yên tâm đi làm cho được?

"Bó tay" bà nội sợ cực không chăm cháu - 1
Lấy cớ bận bịu, mẹ chồng tôi chẳng giúp đỡ gì con dâu (ảnh minh họa)

Trong bữa cơm tối, tôi nói phải đi làm lại, nhờ mẹ giữ cháu hộ. Chưa kịp nói hết câu, bà bảo sáng đi làm mang cháu đi gởi, trưa tranh thủ chạy về cho bú rồi về lại công ty, như thế đảm bảo hơn là để con ở nhà cho bà, bà sợ cháu không quen lại kêu khóc! Tôi há hốc miệng chẳng biết nói thế nào trước giải pháp quá ư vô tư và “vô trách nhiệm”. Tôi bảo cháu mới 5 tháng làm sao gởi trẻ được, ở nhà có người thân chăm an toàn hơn và yên tâm hơn. Chồng tôi cũng bảo mẹ thử chăm cháu cho quen, sau này còn có thêm vài đứa nữa. Bà bảo không phải sợ vất vả khi chăm cháu nhưng bà không thể ở nhà cả ngày được, cuồng chân rất khó chịu! Giận quá, tôi hơi lớn tiếng hỏi hồi trước mẹ hứa đẻ đi, mẹ chăm cho con yên tâm đi làm, bây giờ mẹ lại nói như vậy, biết vậy khỏi đẻ đái gì hết cho cực thân!

Quá hụt hẫng và chán ghét thái độ của mẹ chồng, tôi bấm bụng mang cháu đi gởi trường trẻ gần công ty. Cứ giờ nghĩ trưa tôi lại tất tả chạy qua tranh thủ cho con bú, thăm con đôi chút rồi dành vài phút đi ăn vội dĩa cơm trưa cho no bụng có sức về làm, chiều đón con về lại phải lo cơm nước, chăm con. Không phải tôi không nghĩ đến việc thuê giúp việc ở nhà giữ con, nhưng kinh tế còn eo hẹp, nếu thêm chi phí này mỗi tháng sẽ chẳng tiết kiệm được đồng nào, lỡ con có chuyện cần tiền thì không có khoản tiết kiệm nào cả. So với osin thì gởi con vẫn rẻ hơn. Và tôi cũng không muốn thuê người về để cho mẹ chồng “xài”!

Mỗi ngày, sống với kiểu thờ ơ vô cảm của mẹ chồng, tôi thật sự bất mãn mà không cách nào giải tỏa được dù đã bày tỏ với chồng nhưng anh cũng thuộc loại hiếu thuận vô điều kiện nên đâu cũng và đấy. Không ai có quyền chọn lựa cha mẹ nhưng tôi thật hối hận vì chọn gia đình đó làm nhà chồng của mình, làm họ nội của con mình!

Tâm sự của độc giả ở địa chỉ mail p.nghi……@…………….

 

theo: eva

6 thoughts on ““Bó tay” bà nội sợ cực không chăm cháu

Leave a Reply

Or