Với tôi mẹ tôi là nhất, còn vợ chỉ như cái áo, thích thì mặc, không thích thì cởi, cô hiểu chưa?

Chưa để tôi nói hết câu anh đã thẳng tay cho tôi một cái tát. Tôi tức mình mang con bỏ về nhà mẹ đẻ. Tôi thực sự thấy rất mệt mỏi khi lúc nào anh cũng luôn coi trọng bố mẹ mình, anh em mình hơn là vợ.

Kể từ khi mới ra đời tôi đã không biết bố mình là ai. Mẹ tôi bảo bố tôi là một người đàn ông tệ bạc thường đánh đập mẹ khi uống rượu say. Bố đã bỏ mẹ con tôi theo người đàn bà khác vì bảo mẹ tôi nghèo. Cũng chính vì vậy mà từ ngày bố đi, mẹ tôi quyết tâm phải cho tôi một cuộc sống sung túc không để ai khinh thường. Trong kí ức của tôi không hề có một mảnh nào mang tên bố hóa chăng cũng chỉ là những kí ức đau buồn mà mẹ kể lại. Chính vì vậy tôi luôn muốn tìm cho mình một người đàn ông hiền lành, tử tế làm chồng, mẹ tôi luôn dặn con gái hơn người ở tấm chồng nên phải chọn cho thật kỉ đừng như mẹ lỡ cả đời xuân vì một người không đáng.

Vậy nên khi Hùng xuất hiện, nghe cái cách anh nói về bố mẹ mình, chị em mình bằng sự yêu thương trìu mến thì tôi tin chắc rằng anh là một người đàn ông tốt. Tôi bị cuốn hút bởi cái tính dịu dàng và chu đáo của anh. Ở anh tôi cảm thấy mình chở che và bao bọc, một cảm giác đó giờ tôi chưa bao giờ có được.

Tình yêu của chúng tôi lúc đầu cũng gặp chút trắc trở vì bố mẹ anh cho rằng tôi có một nền tảng gia đình không tốt. Nhất là mẹ anh ấy khi bà nghe tôi không có có bố bà đã có ý không hài lòng. Nhưng vì anh kiên trì thuyết phục mà bà cũng xuôi lòng cho chúng tôi tiến tới hôn nhân.

Thế nhưng mẹ chồng – nàng dâu sống chung không tránh khỏi những mâu thuẫn bất đồng. Trong nhà có nhiều việc mẹ áp đặt một cách quá đáng như chuyện 5 giờ sáng là bắt tôi phải dậy nấu cơm sáng cho cả nhà. Tối hôm ấy vì thức khuya làm báo cáo nên sáng hôm ấy tôi dậy trễ 30 phút. Vậy mà sáng đó mẹ đã mặt nặng mày nhẹ nói tôi muốn cho cả nhà chồng chết đói. Khi tôi nói lại thì bà khóc um lên nói với chồng tôi rằng:

– Mẹ đã nói rồi, nó là con nhà dột từ nóc, không được dạy dỗ đàng hoàng, bây giờ nó còn dám chống đối với mẹ chồng đấy!

– Em làm gì vậy hả? Mẹ nói thì nghe đi chứ sao lại cãi! Làm dâu mà vậy sao?

– Nhưng anh ơi, chuyện này đâu phải em cố ý…

– Ý cô bảo là là tôi dựng chuyện à? Đúng là tôi khổ mà có dâu về rồi leo lên đầu lên cổ mẹ chồng

Nói xong bà khóc lóc, giận dỗi không chịu ăn uống. Chồng tôi thấy vậy càng tức điên lên, anh trừng mắt nhìn tôi:

– Ngày đó tôi đã trái ý mẹ cưới cô về thì cô biết thân biết điều mà cư xử cho đúng, với tôi mẹ tôi là nhất, còn vợ chỉ như cái áo, thích thì mặc, không thích thì cởi, cô hiểu chưa?

Nói xong anh bước thẳng lên phòng mẹ bỏ tôi lại nơi góc bếp lạnh tanh. Những ngày sau, tôi cố gắng làm vừa ý mẹ chồng trong từng việc nhỏ nhưng có vẻ bà cũng chẳng có thiện cảm với tôi hơn chút nào. 2 năm sau, khi tôi sinh cho bà một đứa cháu trai kháu khỉnh thì bà mới bớt khắt khe với tôi một chút. Những tưởng cuộc sống từ nay sẽ khác nhưng tôi không ngờ hôn nhân của mình lại đứng trước bờ vực mang tên của hồi môn.

Ảnh minh họa

Chẳng là khi tôi về nhà thì mẹ tôi có cho tôi 400 triệu làm vốn. Đây là số tiền mẹ cho riêng tôi. Lúc mới cưới tôi cũng chưa nói cho chồng biết vội gần đây tôi mới nói. Lại trùng hợp thay là em gái của chồng tôi gần đây cũng đang kẹt vốn làm ăn nên muốn vay tiền chồng tôi. Công việc của anh dạo này cũng không thuận lợi nên vốn cũng không có nhưng thấy em mình khóc lóc buồn bã thì anh không cam lòng nên nói tôi rút hết số tiền mẹ cho tôi đưa cho em gái anh mượn. Tôi nói chồng chỉ cho mượn một nửa, còn lại để phòng khi con cái ốm đau hay có việc cần. Thế nhưng chồng tôi một mực “mượn thì cho mượn hết, anh chị có tiền cất mà để em chạy chỗ này chỗ kia xoay sở như vậy không được”. Mẹ chồng thì ngấm nguýt bảo tôi “mấy năm làm dâu chưa làm được gì cho nhà chồng, cho em chồng mượn chút tiền cũng khó khăn sợ em chồng không trả”.

Tôi thấy cách cư xử của mình là hợp lý nên bảo toàn ý kiến, bởi tiền này là tiền của tôi, vậy là chồng tôi làm toáng lên: Anh bảo tôi:

– Cô là đồ keo kiệt, bủn xỉn. Em chồng thì cũng như em mình, có gì đâu mà tính toán. Tôi nói cho cô biết, anh em như tay như chân dù thế nào cũng không tách rời được, còn vợ như cái quần cái áo, chán là cởi vứt, cô hiểu chưa?

Tôi lúc đó cũng đang điên nên mới đáp trả:

– Vâng, anh em như tay như chân, cụt chân cụt tay ra đường người ta vẫn thương, chứ mà không mặc quần mặc áo ra đường thì họ chửi là đồ điên đấy.

– Ý cô nói anh em nhà tôi cụt tay cụt chân mới ngửa tay xin tiền của cô à?

– Tôi nói có sai không?

Chưa để tôi nói hết câu anh đã thẳng tay cho tôi một cái tát. Tôi tức mình mang con bỏ về nhà mẹ đẻ. Tôi thực sự thấy rất mệt mỏi khi lúc nào anh cũng luôn coi trọng bố mẹ mình, anh em mình hơn là vợ. Anh ấy luôn có tư tưởng không có vợ này thì lấy vợ khác, còn bố mẹ anh em thì chỉ có một. Vậy nên trong mọi cuộc xung đột chồng đều không đứng về phía tôi. Nhiều đêm tôi khóc cạn nước mắt tôi cũng muốn gào lên với anh rằng:

– Tôi cũng xem anh như cái quần cái áo, muốn thì vứt chẳng tiếc gì đâu!

Nhưng nhìn thấy đứa con trai đang cuộn mình nằm cạnh tôi lại nghẹn lòng, tôi không muốn con tôi sẽ không có bố. Tôi không muốn con mình sau này cũng sẽ bị người ta khinh nói “nhà dột từ nóc”, “không được dạy dỗ đàng hoàng”. Mấy nay anh cũng sang nhà xin lỗi tôi rất nhiều, anh bảo là tại anh nóng tính nên mới như vậy chứ thật lòng anh không cố ý. Mẹ tôi cũng nói thêm vào là gia đình nào cũng có những vấn đề riêng khuyên tôi cho anh cơ hội chứ chẳng hay ho gì c.h.u.y.ệ.n v.ợ c.h.ồ.n.g ly tán. Mẹ tôi cũng không mong tôi sẽ như bà.

Tôi đang phân vân lắm, một mặt tôi không muốn con mình không có bố nhưng mặt khác tôi khi tôi trở về căn nhà ấy thì thế nào chồng tôi cũng sẽ lôi lại vụ cho em gái mượn tiền. Chưa kể từ sau vụ này mẹ chồng tôi đã không thích nay lại càng thêm ác cảm với tôi. Tôi có nên lấy số tiền hồi môn của mình cho em gái chồng mượn để cho yên luôn vụ này không? Nghĩ tới những ngày th.á.n.g tiếp theo mà tôi thấy mù mịt quá. Thật sự bây giờ tôi rất mệt mỏi. Xin hãy cho tôi một lời khuyên!

Sưu tầm

Theo Kenhphunu

Leave a Reply

Or