Vợ à, em đi đẻ anh mới biết “Chồng là thứ gì đó còn quan trọng hơn người thân, quyết định cả mạng sống của vợ, yêu và cảm ơn em nhiều lắm”

Còn nhớ cái ngày hôm đó , mặc dù đau nhưng cô ấy vẫn cười rất tươi chờ tôi về. Khi tôi đến bên giường cô ấy còn xoa bụng bảo “Cám nó chờ ba về mới chịu ra đấy”. Thấy vợ còn tỉnh táo khoẻ mạnh vậy tôi cũng nhẹ nhõm. Tại xem phim thấy ngta đau đẻ kinh khủng lắm nên nằm trên xe cứ nghĩ vợ mình cũng đang như vậy nên nóng hết cả ruột.

Chúng tôi cưới nhau được 5 tháng thì cô ấy sinh cho tôi một cô công chúa

Còn nhớ cái ngày hôm đó , mặc dù đau nhưng cô ấy vẫn cười rất tươi chờ tôi về. Khi tôi đến bên giường cô ấy còn xoa bụng bảo “Cám nó chờ ba về mới chịu ra đấy”. Thấy vợ còn tỉnh táo khoẻ mạnh vậy tôi cũng nhẹ nhõm. Tại xem phim thấy ngta đau đẻ kinh khủng lắm nên nằm trên xe cứ nghĩ vợ mình cũng đang như vậy nên nóng hết cả ruột.

Đến 8h sáng thì vỡ nước ối. Tôi đỡ vợ từ phòng chờ sang phòng sinh mà hoang mang quá. Cô ấy bắt đầu khóc, nước ối thì lênh láng khắp sàn. Tôi thì chỉ biết vừa nắm tay vừa nói “ráng lên em”.

Đến đầu dãy phòng sinh thì cô hộ lý quát tôi thật to “Ai cho anh vào đây. Để thai phụ đi một mình, đi ra ngay đi!”. Tôi vẫn ráng đỡ vợ thêm một đoạn nữa. Cô ấy bảo “Thôi anh ra đi em tự vào được!”.

Nhìn cô ấy bước đi khó khăn, từ phía sau tôi cũng có thể tưởng tượng được cô ấy đang đau như thế nào..!!

9h rồi, sao vẫn chưa thấy vợ mình ra? Vợ người ta vào sau mà ra hết rồi.. Cứ mỗi lần có giường được đẩy ra là tôi lại lao vào, nhưng vẫn là vợ người ta… Tôi bắt đầu nóng lạnh không ngừng. Nhìn sang thấy mẹ vợ ngóng con gái đến tụt cả huyết áp mà thương quá.

10h, tôi không được vào, cũng không biết phải làm sao. Đành nhờ 1 chị vào khám thai xem dùm vợ tôi thế nào rồi. 15 phút sau chị ấy ra bảo “Nó đang quỳ dưới đất ôm bụng khóc chứ chưa đẻ”.

Nước mắt tôi bắt đầu chảy. Cảm giác lúc đó không thể diễn tả. Chỉ ước trong cái phòng chết tiệt đó là tôi chứ không phải cô ấy…!!!

11h, bác sĩ ra báo với tôi… “Vợ em khó đẻ rồi, kiệt sức rồi nhưng vẫn chưa đẻ được, bây giờ phải truyền nước để có sức đẻ. Em phải kí vào đây thì chị mới truyền được”. Tôi cầm ngay cây bút ghi thông tin của mình mà không còn nhớ được tên công ty mình làm là gì để ghi nữa, phải 5 giây sau mới chấn tỉnh lại được, tay vẫn run bần bật, nguệch ngoạc cho xong.

11h45′, tôi vừa bước ta khỏi nhà vệ sinh thì mẹ chạy vội lại bảo “Bác sĩ tìm con kìa, nhanh lên!!!”

Tôi chạy ào đến thì vẫn chẳng thấy vợ đâu cả. Bắt đầu hoang mang tột độ “Vợ em đâu chị???”

“Vợ em khó đẻ rồi, đồng ý mổ thì kí vào đây nhanh đi em!”

Tôi lại cầm cái cây bút khốn nạn đó 1 lần nữa, chưa bao giờ tôi lại sợ kí như vậy.

Kí xong tôi mới nghĩ lại tại sao có mẹ vợ ở đó, vào lúc khẩn cấp như vậy mà phải tìm tôi để kí. Cái khoảnh khắc ấy tôi mớt chợt nhận ra rằng, bây giờ tôi là người quyết định mạng sống của cô ấy chứ không phải là cha mẹ nữa rồi.
Chồng là 1 thứ gì đó còn quan trọng hơn cả người thân nữa đấy các anh ạ… Hãy yêu cô ấy thật nhiều nhé..!!!
Từ hôm đó đến giờ tôi chưa có dịp cảm ơn cô ấy. Tôi cứ nghĩ về điều đó mãi…!!

– Cảm ơn em..!! Anh yêu em..!!!

Hic, đọc xong bài này của anh H.Đ gởi vợ em muốn khóc theo luôn rồi đây này! Ganh tị với chị vợ quá thể! Không phải đàn ông nào cũng tình nguyện theo vợ đi đẻ và cũng không phải chồng nào cũng xót xa đến bật khóc khi chứng kiến cảnh vợ đau đẻ đau mẹ.

Chồng em thì không phải tuýp bộc lộ xúc cảm ra ngoài như anh chồng này nhưng cũng nhiều phen làm em muốn té ngửa. Lúc em đau đẻ, nhăn nhó kêu rên, chồng em mặt tỉnh bơ, lại xoa bụng nịnh con “Con gái yêu của bố, thương bố thì ra nhanh cho em con nó còn có chỗ mà vào chứ bố đây không nhịn nổi nữa rồi!”. Nghe xong câu này em bật cười đến nỗi nở phát 2 phân, rồi được chuyển luôn vào phòng chờ sinh. Thiệt tình, hôm đó sinh xong, ra nhìn các mẹ nằm la liệt hết ngày này sang ngày khác không sinh nở được gì tự dưng thấy biết ơn ông chồng dễ sợ. Nếu hôm đó, không nhờ câu nói tếu táo của ổng chưa chắc gì em sinh nở được suông sẻ “mẹ tròn con vuông” đến vậy. Đúng như các mẹ hay nói, đời này biết đẻ mấy lần nên mỗi lần đẻ nhất định phải lôi cái thằng tác giả vào cùng.

Chứ không cứ như chị sinh cùng phòng với em thì tủi thân chết được. Chị đi đẻ cũng một thân một mình, sinh xong cũng một mình vừa lo cho con, vừa tự chăm sóc bản thân, không có người thân mà cũng chẳng có chồng. Em hỏi thăm thì chị quệt nước mắt bảo chồng chị thích con trai nhưng 3 lần chị đều sinh con gái nên ổng bỏ mặc chị tự lo hết. Cha mẹ hai bên thì đều già yếu, đau bệnh nằm một chỗ nên không ai lên chăm đẻ được. Rốt cuộc đàn bà lúc sinh nở cần chồng nhất lại thành ra mồ côi!

Vậy đó, cũng là phận đàn bà như nhau nhưng trong phòng sinh thì mỗi người một hoàn cảnh. Người thì chồng thương không hết, người lại bơ vơ tủi bật nước mắt.

Mà đã sinh nở, chẳng có cái tủi nào hơn khi không chồng.

Thế nên, nhân anh H.Đ lên tiếng, chỉ muốn mượn lời anh nhắn lại các ông chồng một câu thôi ạ “Bây giờ các anh là người quyết định mạng sống của vợ chứ không phải là cha mẹ nữa rồi. Chồng là 1 thứ gì đó còn quan trọng hơn cả người thân nữa đấy các anh ạ… Hãy yêu cô ấy thật nhiều nhé..!!!”

Theo Webtretho

Leave a Reply

Or