Tôi đẻ con, người luôn bên cạnh tôi CHỈ CÓ MẸ RUỘT!

Ba tháng mười ngày ở cữ nhà mẹ đẻ, tôi mới thấm thía nỗi lòng của một người mẹ, một người bà ngoại yêu thương con cháu của mình thế nào.

Năm 26 tuổi, tôi kết hôn. Tôi là kế toán, còn chồng làm giám sát công trình. Nhà tôi và nhà chồng chỉ cách nhau có 3km. Tôi đã rất vui về điều đó vì tôi chỉ còn có mẹ nên lấy chồng gần nhà sẽ có cơ hội đỡ đần cho bà nhiều hơn. Đến khi sinh con, tôi lại có cả hai nhà nội ngoại phụ mình chăm ẵm.
Vậy mà đến lúc đứa con trai chào đời đúng với niềm mong mỏi của bố mẹ chồng thì người luôn bên cạnh tôi chỉ có mẹ ruột.
Từ lúc mang thai, mẹ chồng tôi đã nói với tôi rằng sau này sinh thì cố gắng ở dài dài bên nhà mẹ đẻ vì nhà mình bận rộn sợ không có thời gian chăm cháu. Tôi cứ nghĩ chắc bà nói đùa chứ ai nỡ lòng làm thế. Mẹ chồng tôi ngoài tiệm tạp hóa ở chợ ra thì có việc gì nữa đâu mà kêu bận rộn chứ! Vậy mà tôi không ngờ những điều bà nói lại hóa ra thật. Ngày tôi lâm bồn cho đến lúc ra viện, chỉ có mẹ ruột và chồng bên cạnh mà không có bố mẹ chồng.
Ba tháng mười ngày ở cữ nhà mẹ đẻ, tôi mới thấm thía nỗi lòng của một người mẹ, một người bà ngoại yêu thương con cháu của mình thế nào.
Vì tôi sinh con bằng phương pháp mổ, con lại thiếu tháng nên mẹ tôi hầu như không để tôi đụng chạm vào bất cứ công việc nào. Mẹ tôi bảo mình kiêng cữ nhiều chừng nào thì tốt cho mình và con sau này. Thằng bé lại khó ở hay khóc đêm nên mẹ tôi luôn phải túc trực bế cháu trên tay để tôi được ngủ yên giấc. Sáng ra, bà lại hì hụi nấu nướng tẩm bổ cho tôi mau lại sức. Nhiều khi thấy bà vừa quạt bếp vừa đưa tay lau mồ hôi mà tôi trào cả nước mắt.

thi_1_1
Điều làm tôi buồn hơn cả là suốt thời gian ròng rã ấy, chồng tôi lại đi công tác xa nên không thể ở bên vợ con được. Bố mẹ chồng thì chỉ ghé qua được một hai lần nhưng lần nào cũng không quá 10 phút rồi vội vàng đi ngay.
Hết ba tháng mười ngày, tôi trở lại nhà nội thì cũng từ đây có bao nhiêu chuyện xảy ra. Khi vừa về được ba ngày, bố mẹ chồng đã mở lời bảo tôi nhờ mẹ ruột sang chăm cháu vì ông bà không rảnh rỗi. Phận làm dâu dù rất ấm ức nhưng vì nghĩ cho con trai, tôi đã phải muối mặt tiếp tục gọi điện nhờ vả mẹ ruột qua chăm.
Từ ngày đón mẹ tôi sang bên này, bố mẹ chồng tôi dường như ỉ lại vào bà ngoại rồi vô tình quên mất nghĩa vụ chăm cháu nội. Mẹ chồng tôi chỉ có buôn bán buổi sáng thôi nhưng giờ thì đến quá chiều bà mới về nhà vì lo tám chuyện khắp nơi. Bố chồng thì suốt ngày rủ mấy ông bạn hưu trí trong phường đến nhà hết đánh cờ rồi uống trà nhàn rỗi.
Bao nhiêu lần tôi nhờ ông trông hộ cháu để bà ngoại tranh thủ về nhà dọn dẹp, còn tôi còn phải nấu cơm. Vậy mà bố chồng vô duyên nói lớn: “Bà thông gia trông hộ tôi 10 phút nữa, tôi chơi nốt ván này”. 10 phút mà ông nói kéo dài ra cả tiếng đồng hồ. Lần nào nghe thế, tôi cũng chán nản vô cùng!
Khi tôi đi làm lại, tôi phải bế cháu sang nhờ mẹ ruột chăm giữ. May mà mẹ đẻ gần, nếu không thì tôi cũng không biết phải làm thế nào.
Có hôm, tôi mở miệng nhờ mẹ chồng trong hộ cháu để tôi nấu cơm trưa. Bà ngoa ngoắt mỉa mai tôi đủ kiểu. Bà bảo: “Mấy cô mấy chị giờ làm dâu sướng quá nên thành cái tính ỉ lại. Ngày xưa, tôi vừa bế con vừa xay thóc làm đủ việc có nhờ vả ai đâu”. Buồn bã, tôi than thở với chồng nhưng anh lại bảo: “Mẹ nói đúng quá còn kêu gì nữa”.
Đã thế, vì thằng bé cứ được mẹ và bà ngoại bồng bế suốt nên quen hơi. Vì thế mà khi bố mẹ chồng tôi đưa tay bồng được một lúc lại khóc inh ỏi. Mẹ chồng tôi lại có cớ trách mắng nhà ngoại. Hôm sẵn có mẹ tôi ở đó, bà đánh bôm bốp vào mông thằng bé rồi bảo thằng này cứ bám váy nhà ngoại sinh hư, ở nhà nội mà không theo nội là dại rồi. Mẹ tôi nghe xong lại không nói gì rồi lẳng lặng xin phép về nhà.

myeva-vn

Tôi chưa làm gì cho bà mà toàn để bà phải chịu khổ, chịu nhục vì con cháu. (Ảnh minh họa)
Trẻ con thì chuyện đau ốm, sốt hay ho hen là thường tình. Huống gì con trai tôi lại sinh thiếu tháng nên sức đề kháng kém. Nhưng mỗi lần thấy vậy, mẹ chồng lại kiếm cớ trách móc bà ngoại. Bà bảo cho cháu sang nhà bên đó để nó bị nhiễm gió độc giờ mới hay đau ốm.
Thằng bé đã hơn một năm rồi nhưng hầu như nhà bố mẹ chồng tôi không hề mua cho cháu ông bà một gói quà nào. Tôi không trách chuyện đó nhưng khi thấy bà ngoại mua gì cho nó, ông bà nội lại châm biếm nói mỉa mai.
Tiệc sinh nhật thằng bé, mẹ tôi có mua cho con trai một sợi dây chuyền bạc và chiếc xe để cháu tập đi. Vậy mà mẹ chồng tôi đã lên tiếng chê bai thậm tệ.
Trước mặt bao nhiêu khách, mẹ chồng tôi đã nói thẳng vào mặt mẹ ruột tôi rằng cháu còn nhỏ thì không nên chiều. Bà ngoại mua dây bạc làm gì nhỡ lại vướng vào mùng mền làm bị thương cổ của cháu. Cháu nội đang còn nhỏ thì mua xe làm gì cho phí ra, nhỡ đâu đi vài bước lại té dập mặt thì khổ. Mẹ tôi vì ấm ức nhưng lại ngại với bao nhiêu người nên chỉ cười cười cho qua chuyện. Tôi không ngờ mẹ chồng tôi lại cay nghiệt đến thế.
Mấy ngày nay, mẹ tôi bị cảm nên không sang chơi với cháu. Bà bảo sợ bế nó lại lây bệnh thì khổ. Tôi thấy thương bà quá. Tôi chưa làm gì cho bà mà toàn để bà phải chịu khổ, chịu nhục vì con cháu. Bố mẹ chồng tôi thì quá khó tính. Tôi phải làm gì để mẹ bớt đau đáu về tôi, cũng để bố mẹ chồng tôi thông cảm?

Theo myeva

Leave a Reply

Or