Tôi đã trưởng thành từ mốc khủng hoảng tuổi lên 2 của con

Tôi hay đánh con đến nỗi, bà ngoại trách: “Có mỗi đứa con mà ngày nào cũng đánh nó, nó đã còi cọc thì chớ, đánh nhiều nó không lớn lên được”. Những lúc đó tôi lại khóc.

Tôi không phải là người phụ nữ truyền thống vì tôi không giỏi nấu nướng, thêu thùa. Tôi cũng không phải người phụ nữ hiện đại vì tôi không biết ăn mặc đẹp, đánh phấn son hay thường xuyên đi ăn hàng quán. Tôi càng không phải là người phụ nữ tài năng vì tôi không kiếm được nghìn đô một tháng. Nói tóm lại, tôi là người phụ nữ hết sức tầm thường, thậm chí còn lười.

Tôi đã trưởng thành từ mốc khủng hoảng tuổi lên 2 của con

Ngày mang bầu con, tôi bị ông bác sĩ siêu âm mắng là vô tâm, không biết nghĩ cho con vì “mẹ làm công việc bàn giấy mà ăn uống thế nào để con trong bụng nhẹ cân đến thế”. Tôi cũng chỉ hơi chột dạ rồi nghĩ “làm gì nhẹ cân lắm đâu”. Sinh con rồi, tôi cũng ít chú ý tới việc tẩm bổ, chế biến nhiều món ăn cho con. Trộm vía con tôi ít ốm đau nên tôi cũng không dành nhiều thời gian cho con. Tôi chỉ biết chúi mũi vào công việc, cả ngày lẫn đêm.

Con tôi càng lớn, càng biết nhiều và càng bướng hơn. Thậm chí con còn nghiến rắng cấu xé và đánh lại mẹ. Mọi người bảo con đang rơi vào giai đoạn khủng hoảng tuổi lên 2 nhưng tôi không tin. Những lúc con bướng, thay vì tìm hiểu tâm tính con, tôi chỉ biết quát tháo, gào lên to hơn tiếng khóc của con để con sợ mà nín. Nếu con còn kêu khóc, phản ứng, tôi sẵn sàng cầm đũa đánh con thật đau. Những lúc đó thực lòng tôi cảm thấy bất lực với con. Tôi đánh con mà nước mắt cứ chảy ra. Tôi sợ không đánh con thật đau, không trị con thật nghiêm lúc đó thì sẽ không thể dạy nổi con sau này.

Cho dù tôi dành ít thời gian cho con nhưng tôi vẫn yêu con lắm chứ, chính vì vậy mà mỗi lần đánh con tôi cũng đau lòng lắm. Nhưng không hiểu sao tôi rất nóng tính và sẵn sàng đánh con những lúc con bướng. Những lúc đánh con xong, tôi lại khóc một mình.

Tôi hay đánh con đến nỗi, bà ngoại trách: “có mỗi đứa con mà ngày nào cũng đánh nó, nó đã còi cọc thì chớ, đánh nhiều nó không lớn lên được”. Câu nói của bà làm tôi giật mình. Cả ngày hôm đó tôi chỉ nghĩ đến những gì tôi đã làm với con. Tôi giận mình vô cùng, tôi thấy mình thật vô trách nhiệm với con, tôi là người mẹ tồi tệ nhất trên đời. Lần đầu tiên tôi thấy sốt ruột về tình trạng còi kẹ, không tăng cân của con. Lần đầu tiên tôi thấy việc quát mắng, đánh con liên tục là không ổn và cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng mình quá ích kỉ khi chỉ biết đến công việc mà không quan tâm đến con nhiều hơn. Buổi chiều hôm đó, khi tắm cho con, tiếng con líu ríu “mẹ ơi, con chưa xin lỗi mẹ, con xin lỗi mẹ từ nay không thế nữa” khiến tôi không cầm được nước mắt. Hóa ra con vẫn nhớ chuyện tôi đánh con buổi sáng, con nghiến răng cấu lại tôi và con cho rằng đó là lỗi của con.

Sao đó lại là lỗi của con được nhỉ, rõ ràng lỗi của tôi lớn hơn rất nhiều mà?

Cũng từ hôm đó tôi bắt đầu thay đổi hành vi của mình. Tôi tìm hiểu các món ăn trên mạng và nấu cho con nhiều món ngon hơn, cho dù con lười ăn tôi vẫn nấu. Buổi chiều, tôi giành việc tắm cho con để mẹ con trò chuyện nhiều hơn (trước đây, chủ yếu là bố tắm cho con). Tôi chăm chỉ giặt tay những bộ quần áo xinh xinh của con để quần áo con sạch hơn, nhìn con đáng yêu hơn khi mặc (trước đây cũng là bố ném vèo vào máy giặt khiến nhiều cái áo của không thể sạch vì con ăn uống rớt trên áo hoặc dính đất cát, khi mặc nhìn con lôi thôi và lúc nào cũng như mặc quần áo bẩn).

Buổi tối tôi đọc truyện cho con nghe, lắng nghe và trả lời những câu hỏi của con một cách kiên nhẫn. Tôi không ôm việc vào người nữa, tôi cố gắng làm hết ở công ty để buổi tối có thời gian chơi với con, dạy con học. Cuối tuần, tôi đưa con đi chơi, con sướng, cười rất khoái chí. Tôi thấy yêu đời hơn vì những tiếng cười và câu nói ngộ nghĩnh của con.

Thế mà cũng phải mất tới 2 năm tôi mới làm được những việc mà mẹ nào cũng làm cho con như một lẽ dĩ nhiên. Chừng đấy thời gian tôi mới nhận ra rằng, có con là điều tuyệt vời nhất trên đời và trẻ con chẳng bao giờ là rắc rối cả. Tôi giận mình không hiểu điều này sớm hơn.

Tôi thay đổi từ đó, dù tôi không phải là người phụ nữ hoàn hảo nhưng ít ra tôi cũng có thể là một người mẹ tốt cho con. Hóa ra, những mốc khủng hoảng của con trong cuộc sống cũng có tác dụng khiến tôi nhìn nhận lại mình. Tôi hiểu một điều đơn giản là tính cách của con hình thành từ tình cảm của cha mẹ. Giờ đây, con tôi ngoan lắm, yêu mẹ lắm, tôi cũng ngoan và trưởng thành hơn. Cảm ơn mốc khủng hoảng 2 tuổi của con và tôi sẽ không còn cảm thấy lo lắng cho những lần mốc khủng hoảng tiếp theo của con sau này nữa.

 

 

theo: mecon

3 thoughts on “Tôi đã trưởng thành từ mốc khủng hoảng tuổi lên 2 của con

Leave a Reply

Or