Tha thứ tội ngoại tình cho vợ, tôi đánh mất hạnh phúc

Quay về với vợ, tôi không hề có cảm xúc và thực sự thấy ghê nên không thể làm tròn bổn phận làm chồng. Sau đó, vợ tôi ngoại tình lần thứ hai.

 Tha thứ tội ngoại tình cho vợ, tôi đánh mất hạnh phúc - hình 1

Tôi đau khổ ê chề, níu kéo khi phát hiện vợ ngoại tình. Ảnh minh họa: Internet

Ông bà xưa nói “Gương vỡ lại lành”, nhưng với tôi một khi gương đã vỡ cho dù có cố gắng mấy cũng không thể liền. Tôi xin chia sẻ câu chuyện của mình để những ai trong hoàn cảnh này tham khảo và suy nghĩ thật kỹ, quyết đoán bảo vệ tình yêu, đừng nhu nhược như tôi mà bỏ lỡ cơ hội, đánh mất hạnh phúc.

Như bao người khác, chúng tôi cũng có một mối tình đẹp như mơ, những tưởng sẽ không bao giờ rời xa. Sau gần hai năm quen biết chúng tôi nên vợ nên chồng. Những ngày đầu tuy khó khăn nhưng hạnh phúc biết bao. Gia đình tôi ở Hà Nội, nhà lại rất bé nên mong muốn có một chốn riêng tư. Vì tin tưởng nên làm được bao nhiêu tôi đưa hết cho vợ cất giữ, hy vọng sẽ có một căn nhà trong mơ.

Tôi làm cật lực, mải mê kiếm tiền nên nhiều khi lơ là chuyện vợ chồng. Một ngày trời đất như sụp đổ khi phát hiện vợ ngoại tình với một người đồng nghiệp. Tôi đau khổ ê chề, bằng mọi cách níu kéo nhưng vô ích. Cô ấy như một con người hoàn toàn khác, quyết liệt đòi ly hôn để đến với người tình. Vì sĩ diện của đàn ông, tôi đồng ý và khi ra tòa chỉ nói lý do không hợp nhau. Khi đó con trai tôi còn nhỏ nên tất nhiên tòa xử cho cô ấy nuôi con.

Tôi đau khổ tột cùng, không còn thiết sống, như cái xác không hồn lang thang đây đó, nhậu nhẹt bê tha cho quên hết sự đời. Tôi cảm thấy nhục nhã ê chề vì khi đó có ai hỏi thăm tôi thì người ta đều hỏi có phải bị vợ bỏ không. Gần hai năm sau tôi mới hoàn hồn và quyết định làm lại từ đầu. Khi đó nhiều người biết hoàn cảnh của tôi, lại thấy có công việc ổn định và đàng hoàng nên giới thiệu người này người nọ. Mãi sau tôi mới quen một cô gái, chắc do lo học hành hoặc gái tuổi Dần cao số gì đó nên chưa lập gia đình.

Và con tim đã vui trở lại, tôi lấy lại niềm tin vào cuộc sống vì chúng tôi rất hợp nhau. Ở bên nhau hai người cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc. Khi đó tôi tin cô ấy chính là một nửa đã bị thất lạc bấy lâu nay. Khi chúng tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện hôn nhân là lúc vợ cũ trở về khóc lóc năn nỉ làm lại từ đầu. Sau một thời gian cô ta trả con cho tôi nuôi và cuối cùng chia tay người tình.

Tôi cảm thấy ghê sợ người đàn bà đã có một thời gian đầu ấp tay gối. Ba và tôi quyết liệt phản đối nhưng cô ta lấy đứa con ra làm cầu nối, ông nội gần đất xa trời và mẹ xót cháu nhất định muốn con tôi có cha có mẹ đầy đủ. Con trai tôi khóc lóc ỉ ôi muốn sống với cả cha và mẹ, có lẽ màn kịch này do vợ cũ của tôi đạo diễn. Vì thương con và cũng vì nhu nhược, vả lại thấy nhiều hoàn cảnh mẹ kế con chồng rồi bà con dòng họ nói vào nói ra, giằng xé mãi cuối cùng tôi phụ người tình, tha thứ cho kẻ phản bội đã cắm cho tôi cái sừng to tướng.

Cô người yêu đau khổ khóc lóc, mong tôi suy nghĩ nhưng vì quá nhu nhược tôi đã đánh mất hạnh phúc trong tầm tay. Tôi và vợ cũ về sống chung được một thời gian, ban đầu con vui bao nhiêu thì tôi đau khổ bấy nhiêu. Mỗi lần gần gũi vợ, tôi không hề có cảm xúc và thực sự thấy ghê nên không thể làm tròn bổn phận làm chồng. Khi đó con tôi không còn vui vẻ nữa, thay vào là cảm xúc sợ hãi khi cha mẹ cãi nhau suốt ngày vì những chuyện không đâu.

Chúng tôi đồng sàng dị mộng, tôi cứ tiếc nuối mãi vì nhu nhược không bảo vệ tình yêu và đã bỏ qua cơ hội. Thêm nữa vợ tôi “ngựa quen đường cũ” hay vì tôi không đáp ứng được nhu cầu nên cô ấy ngoại tìnhlần thứ hai. Lần này tôi kiên quyết ly dị mặc cho vợ khóc lóc xin tha thứ. Gia đình tôi hối hận vì đã khuyên tôi tha thứ cho vợ nhưng giờ quá muộn. Ngay cả con trai tôi quá mệt mỏi chuyện cha mẹ cãi nhau nên đồng ý khi chúng tôi muốn ly hôn lần thứ hai.

Tôi như chim sổ lồng đi tìm lại người xưa nhưng không còn cơ hội vì cô ấy đang hạnh phúc với đứa con gái cùng người chồng hết mực yêu thương. Tới giờ đã 6 năm trôi qua, tôi vẫn chưa quên và chưa tìm được ai như cô người yêu ấy. Tuổi của tôi không còn trẻ, mặc dù vẫn còn nhiều có hội nhưng biết tìm đâu ra một người như vậy nữa. Lấy đại ai đó thì không được, chắc có lẽ tôi sẽ sống như vậy tới cuối đời.

Rất mong mọi người hãy lấy bài học xương máu của tôi khi quyết định tha thứ, quyết định một chuyện hệ trọng của cuộc đời mình.

 

 

theo: yeutretho

Leave a Reply

Or