Tâm sự của người chồng ngoại tình: Không bao giờ tôi nghĩ cô ấy bỏ tôi đi

Ừ thì có bồ nhí ngoài kia, nhưng với tôi chưa bao giờ có chuyện lẫn lộn giữa bồ và vợ. Vợ cái con cột vẫn là điều quan trọng trong tôi, bồ nhí chỉ là những thú vui thoáng qua…

 Vợ tôi, cô ấy là người phụ nữ tôi từng thấy mình thật may mắn khi có được. Tôi nghĩ mọi ông chồng ngoài kia đều từng có suy nghĩ về vợ mình như tôi. Trí nhớ của đàn ông thường rất tốt, thậm chí ngay cả bây giờ tôi vẫn còn nhớ hình ảnh vợ mình vào ngày hôm đó.

Tôi và vợ kết hôn khi tôi chưa có gì trong tay, chỉ là một nhân viên bình thường. Chúng tôi cùng gầy dựng mọi thứ trong suốt 6 năm. Dù có từng vất vả thế nào nhưng cuộc sống vợ chồng cùng hai đứa con xinh xắn đã từng rất đủ đầy với tôi. Đến năm thứ 7, tôi đã có chức quyền nhất định, tiền tài cũng không thiếu thốn nữa.  Nhưng cũng từ lúc này, tôi dần bận rộn tiệc tùng ăn nhậu hơn. Những mối quan hệ của tôi ngày một nhiều, phụ nữ tôi gặp cũng không còn ít. Có người tôi chú ý, có người sẵn lòng ngã vào tôi. Hình ảnh vợ con trong tôi dần mai một đi trước những say mê mới mẻ nhất thời. Tôi không hay, lòng dạ mình từng ngày từng ngày đã không còn trọn vẹn vì vợ con nữa. Tôi ngoại tình, như một điều dĩ nhiên.

ngoai tinh 1 phunutoday

Tôi từng nghĩ ngoại tình cũng như một nhu cầu đòi hỏi khi những người đàn ông như tôi có nhiều hơn tiền tài và địa vị. Nhân tình không thể là vợ, và vợ cũng không thể như nhân tình. Tôi có nhân tình nhưng không bỏ vợ, tôi có vợ và cũng chỉ nhân tình để lấp đầy những điều vợ chưa thể làm được. Tôi vẫn trở về nhà làm chồng làm cha đủ đầy. Chỉ cần tôi còn nhớ đường về nhà, còn biết chừng mực trong thú vui của mình thì có sao ?

Và tôi luôn nghĩ, ngay cả khi vợ tôi có phát hiện, cô ấy cũng không thể bỏ tôi. Vợ tôi hiền lành biết bao nhiêu, yêu thương tôi và con biết nhường nào, sao cô ấy có thể bỏ đi. Tôi mang theo niềm tin vững vàng ấy mỗi giây phút bên nhân tình. Nó khiến tôi không sợ bội bạc, không lo gây tội lỗi, không nề hà tổn thương vợ và gia đình của chính mình

Đàn ông khi đã biết mùi ngoại tình, vượt qua cái ranh giới dằn vặt và có lỗi với vợ con rồi thì như mất trí. Trách nhiệm, bộn phận hay sự ăn năn đều hóa tro tàn. Tôi lao vào những ân ái tội lỗi không dứt. Như một gã trai tân yêu đương không nghĩ ngày mai, cứ bùng lên cái tôi thích chinh phục.

Tôi không biết, những đêm tôi mải miết bên nhân tình, vợ tôi đã chờ cơm đến khuya. Tôi không hay khi chiều chuộc nhân tình, con tôi đã lúc khóc khóc nấc vì nhớ ba. Kẻ ngoại tình, vốn dĩ có quá nhiều thứ không biết, không hay như thế. Lòng đã đổi thì mọi thứ đều là thứ bỏ ngoài dạ…

Cho đến khi…

Tôi trở về nhà sau những ngày dài bên nhân tình. Mọi thứ trong nhà đều ngăn nắp như thế, trên bàn ăn vẫn là bữa cơm đã được chuẩn bị trước. Chỉ là, tôi không thấy vợ đâu, tôi không còn nghe tiếng con ê a như mọi ngày. Mọi thứ im lìm khiến đầu óc tôi phát ra một tiếng nổ lớn. Vợ tôi đi rồi…

ngoai tinh 2 phunutoday

Cô ấy chỉ để lại một tờ đơn ly hôn đã ký sẵn và vài dòng:

Em không nghĩ, lúc anh về, bữa cơm em chuẩn bị có còn thơm nóng như trước không. Có thể anh sẽ về trễ, khi cơm canh đã nguội lạnh hết, khi em và con đã không còn ở đây nữa. Em chỉ muốn nói, chắc em đã đợi anh đủ lâu để ra đi. Và chắc là anh nên nhận ra cũng sẽ có lúc em bỏ lại anh, như anh từng bỏ lại em. Đừng đi tìm em, mọi thứ, muộn màng hết rồi… 

Sự ra đi của cô ấy như đánh thẳng vào kẻ mù quáng như tôi. Ích kỉ bỗng chốc đổ vỡ, tội lỗi và hối hận cùng lúc nhấn chìm lấy tôi. Tôi như kẻ tỉnh mộng, bừng tỉnh chạy khắp nơi tìm vợ con. Nhưng quá muộn rồi, vợ tôi đã không còn ở yên một chỗ đợi tôi nữa.

Đến lúc đó, tôi mới biết mình đã đánh mất điều gì. Đến khi đó, tôi mới hiểu điều gì mới là quan trọng nhất với đàn ông. Chức cao vọng trọng để làm gì mà ngay cả vợ con cũng không thể giữ được.

Hơn thua với đời bồ bịch xinh đẹp làm chi, đến cả vợ mình cũng không yêu thương nổi. Tiền bạc sang giàu ra sao cũng nào có mua nổi vợ con đã không còn.

Đến lúc đó tôi mới hiểu, đàn ông hơn nhau nào có ở tiền tài, danh vọng, bồ bịch. Đàn ông hơn nhau chính là bản lĩnh giữ gìn chính gia đình của mình.

Đàn ông từ bỏ trách nhiệm vốn không xứng đáng làm chồng làm cha. Đàn ông bội nghĩa phu thê cũng không có tư cách hạnh phúc. Tôi nào có biết sẽ đến lúc mình phải trả cái giá quá đắt thế này. Thứ gì mất đi cũng có thể tìm lại được. Chứ người đã mất đi, tình nghĩa đã không còn thì còn gì để cứu vãn?

Nguyễn Quang /Khoevadep

Leave a Reply

Or