“Phúc lớn” khi con không theo mẹ
Nếu con cứ bám ông bà thì giao quách cho rảnh. Đó là cái sướng mà không biết hưởng?
Đọc bài “con không theo mẹ, buồn đứt ruột”, thấy mẹ than thở đến nỗi không muốn sống chỉ vì conkhông thiết mẹ mà cứ đeo theo bà nội, tôi thấy suy nghĩ đó rất “cổ lỗ”.
Bản thân tôi đã là mẹ của 2 con, thấy đó không phải là vấn đề để phải chết – sống hay cuộc chiến giành giật con mà là cái phúc của người làm mẹ khi có người thân trong nhà chăm con cho mình. Có người muốn nhưng lại không được!
Không được cái may mắn khi lấy chồng như các chị em khác, chồng tôi chẳng giàu có hay địa vị xã hội vững chắc nên khi cưới tôi cũng “cầm chắc” là không thể nào được sung sướng rồi. Còn nhớ lần đầu về ra mắt gia đình chồng, nhìn cái tướng cao gầy của tôi, mẹ chồng đã phán một câu hết hồn “ốm vậy sức đâu mà đẻ!”. Thế là ngay sau cưới, bà bắt tôi phải mang bầu liền cho “chắc ăn”.
Nếu con cứ bám ông bà thì giao quách cho rảnh. Đó là cái sướng mà không biết hưởng?
Phụ nữ vừa phải đi làm, vừa chăm con có trăm ngàn cái cực mà không cần liệt kê thì ai cũng rõ. Ngay khi tôi đã chắc mẩm là số mình đúng khổ thì lại “hên” được mẹ chồng và chị chồng “giành” chăm cháu. Mang thai và sinh đứa đầu lòng với tôi quả thật rất gian nan. 3 tháng đầu thai kỳ tôi bị hành tơi tả, hễ nghe mùi lạ lạ là nôn đến lả người vì thế đến lúc gần sinh tôi chỉ lên được 6kg. Sinh xong mãi cả tuần sau tôi mới có sữa và sữa lại rất ít. Lóng ngóng bế con cho bú những giọt sữa đầu cũng chẳng nên thân, xém làm con sặc. Tôi thì khó ăn nên sinh xong người lại gầy như cũ, con thì lên cân chậm do sữa quá ít. Nóng ruột, chỉ 3 tháng sau đó bà nội ra mặt “giành” hẳn cháu về phía mình, ôm cháu về phòng “ủ” cả ngày lẫn đêm rồi tự pha sữa ngoài cho bú. Chưa hết, mọi thứ liên quan đến việc chăm cháu bà đều gọi chị chồng, vốn còn độc thân ở chung trong nhà giúp bà một tay.
Sau 3 tháng sinh con, tôi đã rảnh tay rảnh chân muốn ngủ thì ngủ, làm gì cũng có thời gian và nhất là có thể mở máy tính kiểm tra mail, cập nhật tình hình công việc ở công ty để sẵn sàng trở lại mà không phải tranh thủ lúc đêm hôm hay khi con đã ngủ thật vất vả như các mẹ khác.
Con trai tôi được bà nội chăm quá tốt, tôi chẳng có gì phải than phiền cả. Ban ngày tôi đi làm, bà cho cháu ăn, chơi cùng nhau rất hợp ý rồi đến giờ ngủ là bế về phòng, đặt xuống ru ngủ. Thằng bé cười sằng sặc lúc đùa với bà và ngủ ngon lành khi được ru. Mấy lúc trưa ngày nghỉ tôi sang phòng, bà còn bảo tôi cứ về ngủ trưa để đó bà canh cháu. Trời ạ, chưa bao giờ tôi thấy sướng như vậy! Con tôi được bà chăm trắng da, dài tóc còn tôi cũng được “ưu tiên” không phải đụng tay chân gì.
Dù không ở gần con nhiều như bà nhưng tôi không hề bị con xem là người dưng. Hễ thấy mẹ bế là con lại cười toe, tay chân khuya loạn lên, miệng í ới… Tôi thấy con không đeo mẹ mà có người nhà sẵn sàng chăm là quá sướng, có gì đâu phải muộn phiền đòi sống đòi chết nhỉ?
Khi con trai đầu của tôi 2 tuổi, tôi đã lên được vị trí trưởng phòng kế toán. Tất cả cũng nhờ vào việc con tôi có người “giành” chăm! Tôi không bị vướng bận chân tay, chỉ lo tập trung công việc thật tốt, về nhà dành ít thời gian vui đùa với con, còn bận quá thì có bà chăm rồi. Mà tôi cũng có cái phúc, nếu ngày hôm đó về nhưng bận quá không qua phòng thăm con được là tối con lại tíu tít chạy qua, ôm chân gọi “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” chứ không “quên hẳn” người mẹ này. Thế mới nói, trong nhà dù có ai cố tình “bắt” con đi nữa thì mẹ vẫn là mẹ, tình mẫu tử vẫn thiêng liêng, đố ai chia cắt được!
Tôi có cô bạn có một bé gái cũng vừa lên 2 nhưng suốt ngày hẹn đi đâu cô cũng bảo mắc cho con ăn, chăm con ngủ, con đang ốm,… và mười lần như một đều nghe cô than làm mẹ cực quá. Hỏi ra mới biết vì không yên tâm, không dám buông con ra cho ai hết do cô lo sợ con mình sẽ mến người khác rồi không thương mẹ! Tôi thấy đâu cần phải khổ sở như vậy! Trong nhà, nội hay ngoại đều là máu mủ, nếu có người thương yêu, muốn chăm sóc con thì mình cứ giao cho khỏe người, mình vẫn ở đó, vẫn thấy con mỗi ngày, vẫn theo dõi được tình hình, vẫn được gọi là mẹ chứ có sao đâu. Sao cứ phải dính con như sam để rồi than khổ hay lo sợ viễn vông cho mệt!
theo: eva
Sướng thật. Ko ai “gia2nh” chăm con với mình cả.
Â
chuan ko can chinh…..con no deo theo …ko lam an gi dc…cu tha no theo moi nguoi trong nha…nhung van ko wen me no la duoc roi …
Chi co bi dien ko vi chi ko thuong con nen moi co the noi nhu vay!do luong bieng!dc lo lang cho con la dieu hanh phuc va thieng lieng chi giao het cho ba noi no mak con len tien dc nua ha?bo tay….
Nếu thế thì chị sanh con làm gì nhỉ. Ở vậy cho khỏe, có con rồi xem con như gánh nặng như thế thì có làm gì
cham con la niem hanh phuc, mac du doi luc cung thay met moi!! nhung con la phai canh me!!
Lam me k nuoi chiemn hi chang co y nghia j,vay ma con bay dat che trch nguoi khac ,po taya
Sao lại có loại mẹ như vậy nhỉ?Có thể chia sẻ bớt gánh nặng cho người thân nhưng nếu như giao phó toàn Bộ cho mẹ chồng lại còn lên mặt dạy đời như vậy thì xem lại tư cách làm mẹ của mình đi
Suy nghĩ của từg ng thôi. Con mỳk mỳk cũg chẳg thíc nó bện ai quá cả.
Là mình thì sẽ thấy hơi tuỷ thân vì nếu mẹ chồng thà gọi c chồng vào chăm con mình mà lại là ng chưa gđ chứ ko phải là mik chăm cùng bởi mình sẽ thấy chả khác gì nói mình ko có tư cách làm mẹ tới con mik còn ko chăm nổi
mỗi người có cái lý riêng của mình .mỗi cây mỗi hoa ,mỗi nhà mỗi cảnh , chị ấy đúng và mội người cũng đúng.con trẻ ở lâu với ai thì sẽ bện người đó.đó là điều hiển nhiên,phu nữ cực chăm bề ,hết lo chăm con lại lo gánh vác việc lớn nhỏ trong nhà, có người san sẻ như vậy có gì sai,có gì sấu. dù sao đó là bà nội của con chứ có phải hàng xóm đâu nhỉ. con bện bà nội ,nhưng vẫn nhớ mẹ mà ,bằng chứng là ,con vẫn chạy tới ôm chân mẹ đấy thoy, còn chuyện thà gọi chị chồng chứ ko gọi con dâu ,biết đâu mẹ chồng tâm lý muốn cho con dâu nghỉ ngơi.nên ko gọi ,bình thường mà .
đó ko phải điều đáng sấu ,chỉ sợ mẹ chồng nàng dâu bất đồng quân điểm thôi,
như mình này ,mẹ chồng mình quá hiền .chăm cháu rất khéo . cũng hay dàng phần chăm cháu cho mình nghỉ ngơi ,mỗi khi mình mệt mỏi. mình thấy hạnh phúc lắm lắm mà . mỗi người một suy nghĩ thôi mọi ngươi ah
mỗi người có cái lý riêng của mình .mỗi cây mỗi hoa ,mỗi nhà mỗi cảnh , chị ấy đúng và mội người cũng đúng.con trẻ ở lâu với ai thì sẽ bện người đó.đó là điều hiển nhiên,phu nữ cực chăm bề ,hết lo chăm con lại lo gánh vác việc lớn nhỏ trong nhà, có người san sẻ như vậy có gì sai,có gì sấu. dù sao đó là bà nội của con chứ có phải hàng xóm đâu nhỉ. con bện bà nội ,nhưng vẫn nhớ mẹ mà ,bằng chứng là ,con vẫn chạy tới ôm chân mẹ đấy thoy, còn chuyện thà gọi chị chồng chứ ko gọi con dâu ,biết đâu mẹ chồng tâm lý muốn cho con dâu nghỉ ngơi.nên ko gọi ,bình thường mà .
đó ko phải điều đáng sấu ,chỉ sợ mẹ chồng nàng dâu bất đồng quân điểm thôi,
như mình này ,mẹ chồng mình quá hiền .chăm cháu rất khéo . cũng hay dàng phần chăm cháu cho mình nghỉ ngơi ,mỗi khi mình mệt mỏi. mình thấy hạnh phúc lắm lắm mà . mỗi người một suy nghĩ thôi mọi ngươi ah
Sao lại nặng nề vậy. Nếu có người chia sẽ chăm sóc con cũng tốt chứ có gì đâu. Đâu fai mình k thương con nhưng có nfuoiwf chăm tiếo thì mình có thể thư giản và chăm sóc bản thân. Thử hỏi lòng thử coi nếu 1 mình lo chi con bản thân có thể chăm sóc được k? Tới khi tàn tạ chồng chê thì trách ai…ai cũng có hoàn cảnh riêng chứ đừng nói người khác là k thương con mình. Mang nặng đẻ đau mà k thương con mình
Ai cũng nghĩ đc như chị thì còn j fai bàn nữa…
Mỗi người mỗi cảnh, vc tôi còn ở chung với ba mẹ chồng mà có nhờ được mấy vụ đó đâu, mặc dù ông bà vẫn còn khỏe mạnh và ko bận công việc gì
con bé nhà mình cũng bám bà nội hơn bám mẹ đây, mặc dù mình là người chăm nó đây, tuy có buồn một chút, vì dù sao nó là con mình, mình mang nặng đẻ đau, chăm bẳm từng li từng tí, bà nội chỉ phu thui, vì nàh mình quan niệm con mình đẻ ra mình phải chăm, bố mẹ phụ đc thì phụ, ko thì phải tự mà sắp xếp ấy thế àm nó vẫn bám bà nội hơn mình cơ, nhưng buồn thì có buồn nhưng nghĩ thui kệ, bà cháu yêu thương quý nhau là điều tốt, nó chịu chơi với bà, bà chịu trông cháu cho là mừng rùi, nghĩ vậy cho khỏe 🙂
Bạn ấy hên thật đấy, chứ có Bà tay chăm… miệng chửi… có ai dám giao con cho Bà chăm không nhỉ
Bạn ấy hên thật đấy, chứ có Bà tay chăm… miệng chửi… có ai dám giao con cho Bà chăm không nhỉ