Ông bà nội yêu cháu, tôi quyết ly dị

Tôi đang thầm lên kế hoạch ly dị và mang theo đứa con nhỏ của mình về ngoại nhằm ‘trả thù’ họ.

Rồi họ sẽ phải ân hận vì đã chính là người khiến cho con trai mình hôn nhân đổ vỡ, con xa bố, cháu xa ông bà.’ Tôi nuốt nước mắt thầm nghĩ và tiếp tục cố gắng cho ‘kế hoạch’ của mình.

Tôi lấy chồng năm 23 tuổi. Cô gái vừa tốt nghiệp đại học, bước vào nhà chồng với niềm vui phơi phới và quyết tâm làm vợ hiền dâu thảo. Vậy nhưng, chỉ sau một năm, từ một cô sinh viên còn đang độ xuân sắc, luôn tươi cười hòa đồng tôi như biến thành một con người khác, suốt ngày im lìm, câm lặng ôm con ngay trong chính tổ ấm của mình. Tất cả chỉ vì bố mẹ chồng và người chồng nhu nhược.

Bố chồng tôi là một người đàn ông rất hiện đại trong việc tiếp xúc với các loại công nghệ, internet, điện thoại, facebook nhưng lại vô cùng cổ hủ trong suy nghĩ và đặc biệt rất cực đoan. Mẹ chồng thì trước giờ chưa từng coi tôi là con cái trong nhà, bà luôn nghĩ rằng tôi về làm dâu chỉ là để hầu ông bà và cả nhà chồng.

Vừa mới về làm dâu, biết ông bà ngóng cháu, tôi ngay lập tức chẳng nề hà việc đang còn trẻ trung, ngay lập tức mang bầu. Vậy nhưng tôi nghén, nghén nặng đến nỗi đi không vững, nằm thở cũng khó nhọc, tôi thường xuyên bị đau dạ dày vì đói nhưng khi ăn vô miệng lại ớn rồi ọe ra. Có khi, cả ngày tôi không ăn được đến 2 thìa phở cơm. Vậy nhưng bố mẹ chồng tôi không hài lòng chút nào khi thấy tôi như vậy. Bố chồng tôi suốt ngày than thở ám chỉ rằng nhà này vô phước lấy phải cô con dâu yếu như sên, chẳng được việc gì, ăn thì suốt ngày ọe, bỏ dở cơm, tiểu thư đỏng đảnh. Mẹ chồng tôi thì đi lu loa cho cả khu phố nghe rằng tôi về làm dâu mà suốt ngày nằm ườn, lười chảy thây không chịu nấu cơm, hầu hạ ông bà. Tôi dù ốm nghén rất mệt mỏi, ăn không được nhưng cũng đành đeo khẩu trang vào bếp nấu cơm cho cả nhà. Đôi khi, giữa những lúc đứng rán cá, mùi tanh, mùi dầu mỡ khiến  tôi khó thở phải ngồi quị xuống sàn, nôn thốc nôn tháo. Tôi vừa mang bụng bầu lủi thủi trong căn bếp vừa khóc vì thương phận mình đẻ con đẻ cháu cho họ mà vẫn chẳng ai cảm thông. Chồng cũng không hiểu cho những đau khổ của tôi. Anh cho rằng tôi đang làm quá mọi chuyện. Tôi đành nhẫn nhịn, cố gắng chịu đựng.

Thấm thoắt rồi cũng đến ngày tôi sinh con. Đón cháu trai đích tôn trong tay, khỏi nói bố mẹ chồng tôi mừng rỡ thế nào. Họ vui sướng đến nỗi bê ngay đứa bé đi về mà ‘quên’ mất là tôi còn đang nằm trong phòng hậu phẫu. Tôi chưa được nhìn mặt con, nằm bơ vơ trên băng cáng không một người nhà nào bên cạnh. Bố mẹ già ở quê chưa lên kịp, chồng thì chạy khắp nơi lo thủ tục. Tôi bị đẩy ra giữa hành lang bệnh viện vì trong phòng hết chỗ, máu sản dịch nhỏ từng giọt xuống sàn đá hoa lạnh lẽo, nằm đấy một mình trước bao ánh mắt tò mò thương hại của người nhà các sản phụ khác. Đau đớn lắm, nhưng tôi cũng vẫn nhẫn nhịn.

Những chuỗi ngày tiếp theo ở cữ nhà chồng là những chuỗi ngày đau đớn tôi không thể nào quên. Nếu trước kia, chỉ có một mình tôi thì thế nào tôi cũng nhẫn nhịn, ông bà chửi xéo thế nào tôi cũng nghe. Vậy nhưng, nay đã có Bin, tôi không muốn con phải chịu khổ. Mẹ chồng tôi thường xuyên bế cháu rung lắc. Mỗi lần bà nhún nhảy rồi tung cháu lên cao là một lần tim tôi thắt lại. Tôi sợ nói bà phật ý, đành nhờ chồng chuyển lời. Vậy mà không hiểu sao sau một hồi xuống phòng bố mẹ nói chuyện, chồng lại quay lên mắng tôi là con dâu dám xét nét mẹ chồng.

Mẹ chồng tôi thường xuyên rình mò xem tôi chăm con như thế nào, nuôi con ra làm sao. Bình sữa con bú xong, bà ngửi rồi chê sữa tôi hôi rình. Cái bỉm tôi vừa thay cho Bin, bà mở ra kiểm tra rồi mắng tôi sao nó đi ngoài phân lại màu vàng, có phải tôi ăn quá nhiều nghệ !? Nồi bột tôi vừa dùng để quấy cho con, để trong chậu rửa bát, bà cầm lên lấy thìa vét ăn rồi chê tôi nấu bột sống, không chịu cho mắm muối.  Bà kiên quyết bắt tôi phải nêm cho Bin mỗi bát bột hai thìa nước mắm và bột nêm ‘cho nó ngọt nước’. Vì sức khỏe của con, tôi kiên quyết từ chối chứ không nhẫn nhịn. Điều này khiến mẹ chồng tôi vô cùng bực mình khó chịu.

Ông bà nội yêu cháu, tôi quyết ly dị - 1
Tôi đơn độc ngay trong chính căn nhà tôi đã từng nghĩ sẽ là tổ ấm trọn đời (ảnh minh họa)

Bồ chồng tôi thì còn đáng sợ hơn. Cho mình là người hiện đại, khéo léo. Ông càng không bao giờ chấp nhận ai bảo ông sai. Bin 6 tháng, tôi đi làm, ông ở nhà với Bin. Mỗi bữa, ông quấy cho Bin một nồi bột đặc sánh. 6 tháng tuổi Bin đã ăn nguyên 1 bát bột tướng với 10 con cua đồng, 4 con tôm sú, nửa củ cà rốt và 2 thìa nước mắm…tất cả chung vào 1 bát.  Ông rất tự hào vì mình nấu ăn ngon, Bin ăn sạch cả bát, trớ ra ông lại cho ăn bù. ‘hơn 1 tiếng đã ăn xong bát bột” ông khoe. Tôi sợ lắm nhưng không làm được gì. Tối nào thay bỉm cho con, tôi cũng thấy nguyên miếng rau ban trưa hay mẩu tôm còn nguyên khúc trong cái bỉm của Bin. Nhìn con mới xa mẹ được 1 tháng mà người xanh rớt, tôi hàng đêm đau đớn.

Hôm vừa rồi, trưa có việc về nhà sớm, tôi mở cửa phòng, bàng hoàng thấy ông đang tắm cho Bin. Nước lạnh ngắt, điều hòa 24 độ, thêm 1 cái quạt máy bật số 3 đang thốc thẳng vào người hai ông cháu. Tôi tái xanh mặt mày, tôi vội nói: “Sao bố lại tắm cho Bin mà bật quạt thốc thế này ạ? Lạnh cháu”. Y như rằng, ông bảo tôi “Nó không lạnh! Trời nóng thế này không bật quạt sao chịu được”. Vì sức khỏe của Bin, tôi kiên quyết nói “Bật quạt thế này dễ bị cảm lắm. Mình người lớn cũng nào có ai vừa tắm vừa bật quạt thốc vào người”. Tôi tắt quạt đi. Vậy mà, ông nổi giận đùng đùng. Quăng Bin lên giường quấn khăn, ông chỉ thẳng mặt tôi mà chửi: “Mày thì biết cái gì. Tao mà lại không biết chăm cháu à? Tao bảo nó không lạnh là không lạnh. Con dâu láo toét. Nếu không vì thẳng M, tao đã đuổi cổ mày lâu rồi”. Tôi sững sờ, tôi run rẩy trước những lời mắng mỏ chửi bới của bố chồng. Tối hôm đấy chồng về, bố mẹ chồng lôi ngay anh vào phòng kể chuyện. Tôi chẳng biết bố đã nói gì với anh. Tôi cũng chẳng buồn nói, vì tôi hiểu rằng, dù anh có thấy vô lý, anh cũng không bao giờ dám phản đối bố mẹ mình.

Từ hôm đấy, tôi như thành người câm điếc. Hễ bước chân ra khỏi nhà, nhìn thấy ánh sáng mặt trời, tôi lại mỉm cười. Nhưng mỗi khi hết giờ tan làm, tôi lại trở về ngôi nhà địa ngục với sự lo sợ đến quặn thắt dạ dày. Tôi sợ những con người đó. Tôi như thành người câm điếc ngay trong chính ngôi nhà của mình. Đã có những lúc, tôi muốn bỏ công bỏ việc để ở nhà với con, để cứu con tôi.  Nhưng tôi lại không làm được. Tôi cần phải đi làm, tôi muốn kiếm tiền. Tôi lao đầu vào kiếm tiền, về nhà lại quần quật chăm con, hầu hạ cả nhà như một cái bóng. Tôi cần tiền, cần để đảm bảo an toàn cho một cuộc ‘vượt ngục’ của tôi. Tôi sẽ ly hôn, sẽ mang con ra khỏi cái nhà này.

Hôm vừa rồi, sau bữa cơm tối, tôi dùng giẻ lau bàn lau sạch bàn ăn và bàn bếp dính dầu với thịt rau vung vãi. Đặt tạm cái giẻ lên bàn, tôi quay vào bếp một lúc. Đúng khi quay ra đã thấy ông cầm giẻ lau bàn lau miệng cho Bin. Tôi điếng người, câu nói định bật ra cuối cùng lại nuốt vào cổ họng cùng bao nước mắt đau đớn. Ông đã bảo ông biết cách chăm cháu, bây giờ có bảo khăn bẩn. Ông bảo là sạch. Thì cuộc tranh luận làm gì có hồi kết đây? Khi mà Bin non nớt vẫn chẳng biết nói. Bin ơi, chịu có một thời gian nữa thôi. Rồi mẹ sẽ cùng con thoát khỏi nơi này.

 

theo: eva

8 thoughts on “Ông bà nội yêu cháu, tôi quyết ly dị

Leave a Reply

Or