Nhật ký “thoát nạn” của ông chồng đi xem vợ đẻ

Chứng kiến vợ đẻ, tôi càng thương vợ nhiều hơn. Để cho tôi hạnh phúc được làm cha, cô ấy đã phải trải qua những đau đớn và cả những hiểm nguy khôn lường.

Ngày đầu tiên ở bệnh viện

Tôi dậy thật sớm, xin phép cơ quan nghỉ việc để đưa vợ đi khám thai. Con đã được bốn mươi hai tuần mà vợ tôi vẫn “án binh bất động”, chưa có dấu hiệu gì của sự đau đẻ. Cả nhà sốt ruột. Vợ tôi làm ra vẻ bình tĩnh nhưng cô ấy chính là người lo lắng nhất.

Chúng tôi lên bệnh viện huyện khám. Bác sỹ, mặt lạnh tanh gọi tôi vào phán câu xanh rờn: “Nhập viện”. Thú thực, tôi chưa bao giờ đặt niềm tin vào mấy ông bác sỹ “chuyên tu” ở bệnh viện huyện nên quyết định đưa vợ lên bệnh viện tuyến trên để “nhập viện” như lời phán của bác sỹ.

Than ôi, người đông như chợ Đồng Xuân. Những bà bầu nhăn nhúm, quần áo xộc xệch đứng ngồi lổm ngổm. Dường như chả ai để ý đến chuyện “lộ hàng” ở cái nơi đầy đau đớn và lắm niềm vui này.

Sau khi làm các xét nghiệm, siêu âm và một mớ các thủ tục rườm rà khác, bác sỹ đồng ý để vợ tôi nhập viện. Vợ tôi vào phòng “tự nguyện” nên có giường nằm, không phải chen chúc ba, bốn bà một giường như ở phòng “không tự nguyện”. Sau khi “yên vị”, y tá mang đến cho tôi một tờ cam kết và yêu cầu tôi ký tên để tiến hành truyền dịch “kích đẻ” cho vợ tôi vì cái thai đã đủ ngày.

Vợ tôi đi tắm rửa, chuẩn bị cho những ngày dài kiêng cữ. Nhìn vợ lặc lè đi ra nhà tắm công cộng trong bệnh viện nồng nặc mùi, bất giác, tôi có một cảm giác kỳ lạ. Chưa bao giờ tôi thấy yêu cô ấy như lúc này. Bất chợt, tôi có cảm giác sắp đứng trước một sự kiện gì đó trọng đại nhất của cuộc đời. Đó không hẳn là cảm giác được làm cha!

Nhật ký "thoát nạn" của ông chồng đi xem vợ đẻ 1
Vợ tôi bắt đầu đau dữ dội, ấy vậy mà cô ấy không khóc, mà tôi mới là người bật khóc. (Ảnh minh họa)

Một đêm thức trắng trong đau đớn

Sau khi chuẩn bị xong, vợ tôi được đưa xuống phòng chờ đẻ để bác sỹ truyền dịch. Cũng may vì có người quen nên tôi được “đặc cách” vào phòng sinh cùng vợ. Truyền dịch được khoảng hơn một giờ đồng hồ thì vợ tôi bắt đầu đau bụng. Hai bác sỹ thay nhau vào kiểm tra và đều lặng lẽ bỏ đi với cùng một câu nói: “Yên tâm. Đến tết Tây vẫn chưa đẻ”.

Vợ tôi bắt đầu đau dữ dội. Môi mím chặt, hai bàn tay gầy guộc bám chặt lấy thành giường lạnh ngắt. Có lẽ cô ấy đang cố chịu đựng để không bật lên tiếng khóc. Nhưng cô ấy không khóc mà tôi… suýt khóc. Tôi ước mình có thể chịu đựng thay vợ nỗi đau đớn này. Nhưng tôi chỉ biết bất lực đứng nhìn.

Xung quanh tôi, ba bốn chị đang gào thét thảm thiết vì đau đớn, áo xống tả tơi. Những chỗ ngày thường các chị “bảo vệ cẩn mật” thì nay phơi bày hết ra trước mắt mọi người. Không hề có dấu hiệu của sự xấu hổ hay ý định “che” lại. Cơn đau khiến họ quên đi tất cả. Nhưng người xấu hổ lại chính là… tôi

Vợ tôi càng lúc càng đau dữ dội.  Khoảng cách giữa các cơn đau ngày càng rút ngắn. Nhìn vợ quằn quại trên giường, tôi xót ruột đi gọi bác sỹ và luôn nhận được câu nói vô cùng nhẹ nhàng: “Anh tưởng cả thế giới này chỉ vợ anh là đẻ chắc! Đau thế không chết được đâu! Lúc nào đẻ khác biết!”.

Hơn 7 tiếng đứng bên giường nhìn vợ đau khiến chân tay tôi đã bắt đầu rã rời. Chết mất! Không phải đau mà tôi còn oải đến thế, không biết vợ tôi có còn đủ sức để đẻ không nữa!

Bác sỹ lại tiếp tục vào khám. Sau khi dùng đủ các dụng cụ để nghe ngóng, soi xét, anh chàng bác sỹ trẻ măng nói với hai vợ chồng: “Chị không đẻ thường được. Phải mổ thôi anh ạ!”.

Nghe đến từ “mổ” mà tay chân tôi rụng rời. Phải động đến dao kéo đâu có phải chuyện đùa. Nhưng cũng đành! Bác sỹ đã bảo vậy thì làm khác thế nào được! Tôi “nhờ” anh bác sỹ đẹp trai đi “liên hệ” giúp. Khoảng nửa tiếng sau cậu ta quay lại thông báo. 7 giờ 30 mổ!

Trời đất! Còn những hai tiếng nữa mới đến giờ mổ. Vợ tôi càng lúc càng đau dữ dội. Máu me chảy ra làm tôi phát hoảng. Sau khi cố gắng trình bày hoàn cảnh và mong sự giúp đỡ, thời gian mổ “rút” xuống là 6 giờ 30. Thế là tốt lắm rồi. Cái giá của một tiếng đồng hồ đau đớn cho dù thế nào cũng không hề đắt.

Trông vợ ở phòng hồi sức

Ca mổ diễn ra khá nhanh gọn. Chỉ khoảng nửa tiếng, y tá đã bế con tôi ra ngoài. Hạnh phúc. Có lẽ, không từ ngữ nào có thể diễn tả hết tâm trạng của tôi lúc ấy. Sau khi “bàn giao” cháu cho bà nội mang đi tắm và tiêm phòng, tôi được y tá gọi vào để đưa vợ sang phòng hồi sức. Vừa bước vào phòng mổ, tôi suýt bật khóc khi nhìn thấy bàn tay gầy guộc của vợ run cầm cập đang giơ cao chai nước truyền dịch. Khổ thế, người vửa mổ đẻ xong mà phải “tự phục vụ thế” ai mà không xót cho được!

Sau khi đưa vợ về khu cách ly, tôi vội vã đi “cám ơn” kíp mổ. Việc gì cũng phải có đi có lại. Ít nhất, vợ tôi cũng phải nằm đây tuần lễ nữa. Mình không biết điều thì khốn có ngày.

Thú thực, cái hình ảnh vợ tự cầm chai nước truyền khiến tôi không thể yên tâm về độ phục vụ của bệnh viện. Mà nghe nói, việc truyền nước cũng rất nguy hiểm nếu gặp biến chứng. Một mình vợ tôi nằm trong cái căn phòng hồi sức ấy lỡ xảy ra chuyện gì thì…

Tất cả các cửa hành lang dẫn vào khu hồi sức đều bị đóng kín với dòng chữ: “Không phận sự miễn vào”. Kỳ thật! Tôi có phận sự hẳn hoi mà cũng không được vào là sao? Tôi đánh bạo leo qua cột nhà ở hành lang để vào khu vực hồi sức. Cửa phòng vợ tôi nằm đã được đóng kín. Nhìn qua cửa kính, tôi thấy vợ mình đang ngủ. Bỗng, một cô y tá chạy ra quát tôi: “Anh vào đây làm gì? Đi ra ngoài kia đi! Chiều mới sang đón chị ấy về chứ!”.

Yên tâm rồi, ít ra cũng có người ở bên này! Tôi cười lấy lòng cô y tá rồi vội vã tụt xuống qua cột ống nước. Sang đến phòng con, bà nội và bà ngoại thay nhau trông cháu. Tôi tranh thủ ra khu vưc phơi quần áo phía ngoài phòng chải chiếu ngủ. Nắng rọi thẳng vào mặt cũng không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của tôi.

Mười hai giờ trưa. Giờ này các bác sỹ, y tá chắc là đi ăn hết rồi. Thế nghĩa là vợ tôi lại phải nằm một mình! Tôi lại chạy sang khu hồi sức và theo đường cũ lẻn vào. Phòng vắng hoe vắng hắt. Nhịp thở đều đều làm tôi đoán chắc vợ tôi vẫn đang ngủ. Thấp thoáng một bóng áo trắng phía bên kia hành lang. Yên tâm. Tôi vội vã tụt xuống để về với con.

Sau khi yên tâm là vẫn có một ai đó lảng vảng ở bên vợ (dù cũng chả được gần lắm), tôi về với con trai yêu dấu của mình. Từ sáng tới giờ, quanh quẩn với bao nhiêu thứ lằng nhằng, tôi chưa thử bế con lần nào.

Đỡ con từ tay bà nội mà tôi có một cảm giác vô cùng đặc biệt. Vừa hạnh phúc vừa sợ hãi. Hạnh phúc chắc khỏi phải nói nhưng sợ… đánh rơi con. Tôi cũng bế trẻ con rất nhiều nhưng có vẻ con tôi hơi… bé so với vòng tay. Có được hơn 3kg. Cũng may là có tấm chăn nhỏ xíu làm cho “kích thước” của bé to ra chứ nếu không việc lọt khỏi tay rơi xuống đất là điều không hề khó. Nhìn thấy điệu bộ lóng ngóng của tôi, cả phòng bệnh đều cười. Rồi các bà, các chị hướng dẫn tôi cách…bế con. Thật là vui nhưng cũng rất xấu hổ.

Nhật ký "thoát nạn" của ông chồng đi xem vợ đẻ 2
Đỡ con từ tay bà nội mà tôi có một cảm giác vô cùng đặc biệt. Vừa hạnh phúc vừa sợ hãi. Hạnh phúc chắc khỏi phải nói nhưng sợ… đánh rơi con. (Ảnh minh họa)

Những bữa cơm ở bệnh viện

Cơm ở bệnh viện nào chắc cũng có hai đặc điểm: vừa không ngon vừa đắt. Nhiều lắm là ở đấy hai lần khi vợ con sinh chứ chắc chả ai dở người tìm vào bệnh viện để ăn cơm. Mà với loại khách hàng chỉ đến 1 lần rồi thôi thì chủ quán tha hồ mà chặt chém. Xuất cơm 40 nghìn mà được có vài miếng đậu nhỏ và mấy miếng thịt đã bắt đầu có mùi do lưu cữu từ mấy hôm rồi.

Vậy nên, tôi không cần phải đắn đo quá nhiều khi quyết định đi bộ gần hai cây số ra chợ đầu mối gần nhất để ăn cơm bụi. Thực ra dọc đường chả thiếu gì quán cơm nhưng ở chợ là rẻ nhất. Cũng bởi mình chả có nhiều tiền nên cũng cần tính toán. Hơn nữa, cũng là cách để… tập thể dục.

Bữa nào đi ăn, tôi cũng xách theo cái cặp lồng. Vợ tôi chưa ăn cơm được nên toàn phải mua cháo. Có hôm tôi “đổi món” phở cho cô ấy. Kiểu gì cũng chả ăn được mấy. Khổ thế đấy! Ngày thường đã vậy, giờ lại mổ xẻ, người thì đã quắt queo giờ lại chả ăn được nên càng xanh xao. Đôi khi tôi cũng phát hoảng vì thân hình siêu mỏng của vợ.

Cặp vợ chồng mới cưới đi… đẻ non

Thực ra, tôi cũng chỉ đi ăn cơm một mình có hai hôm. Đến hôm thứ ba thì tôi đã có thêm 1 người bạn. Anh chàng người dân tộc đưa vợ xuống để xử lý cái thai chết lưu. Tôi quen hắn từ hôm đưa vợ xuống truyền dịch. Vợ hắn nằm cạnh vợ tôi.

Hai vợ chồng hắn mới cưới nhau được 4 tháng nhưng cái thai đã gần sáu tháng rồi. Đi siêu âm, người ta bảo không thấy tim thai nên phải cho ra. Phương pháp phá thì nguy hiểm. Mổ thì phải “chờ” ba bốn năm nữa mới sinh được nên họ quyết định kích đẻ thường. Nhưng cô cậu này cũng chả gặp may. Kích đến ngày thứ 3 cũng chả đẻ được. Khi vợ tôi đã mổ được gần ba ngày thì vợ hắn mới… mổ. Rõ khổ! Cứ đày đọa nhau đau đớn mấy ngày trời rồi lại phải mổ. Thà rằng chấp nhận mổ cách đây mấy hôm có phải tốt không.

Đi ăn cơm với hắn mới thấy cuộc đời cũng còn nhiều khổ hơn cả mình. Hắn chỉ mua cơm. Vì mắm và nước canh “miễn phí” nên hắn chan canh với nước mắm và ăn ngon lành. Hắn bảo hắn không thích ăn thịt ăn cá, ăn canh cho nó nhẹ bụng. Nhưng có lẽ hắn sỹ diện mà nói thế thôi. Chứ sức thanh niên hai mươi, có phải cụ già 90 đâu mà cần phải nhẹ bụng với nhẹ dạ. Tôi rất muốn giúp đỡ nhưng sợ hắn phật lòng nên đành nhìn hắn ăn món canh rau muốn luộc được chủ quán đổ thêm hàng xô nước lã các loại vào cho nó nhiều lên.

Ăn cơm xong, hắn thường mùa cho vợ một bát mỳ. Cũng có vài miếng thịt mỏng dính nổi lềnh phềnh cùng ít hành hoa thả vội. Khẩu phần của vợ hắn xem ra “tươm” hơn rất nhiều khẩu phần ăn của hắn. Nếu ai nhìn thấy bát mỳ ấy sẽ nghĩ hắn bạc đãi vợ. Nhưng, chính hắn bạc đãi hắn nhiều hơn. Đúng là đến bệnh viện không có tiền thì khổ trăm đường.

Thoát nạn…

Gần 1 tuần ở bệnh viện thật là dài. Vì đúng vụ cấy hái nên các bà, các bác chỉ lên với cháu được hai ngày đầu còn tất cả ngày sau là do tôi đạo diễn. Cũng may vợ tôi hồi phục nhanh và có mấy bà người nhà bệnh nhân ở cùng phòng tăng cường giúp đỡ nếu không chắc tôi không chịu nổi.

Sáng thứ sáu, cô y tá vào kiểm tra vết mổ của vợ tôi và thông báo rằng, chúng tôi có thể về nhà. Tôi vội vã đi làm thủ tục xuất viện. Lại cái cảnh chen chúc để làm thủ tục. Nhưng lần này, cứ làm xong được một thủ tục, tôi lại thấy nhẹ đi một phần.

Khoảng gần hai tiếng chen lấn, tất cả những thủ tục cần thiết đã giải quyết xong. Vợ tôi đã thu xếp đồ đạc xong nên chúng tôi vui vẻ chào mọi người cùng phòng và dìu nhau xuống cầu thang. Đi qua phòng đẻ, hàng chục chị đang nhăn nhó, ngồi ở hành lang hay được người nhà dìu đi lại cho… dễ đẻ.

Lúc ra đến ngoài, tôi thoáng thấy cậu bạn đồng cảnh ngộ cũng đang kiễng đôi chân ngắn của mình để ngó vào phòng hành chính. Nhìn thấy tôi, hắn cười toe toét: “Anh chị cũng được về rồi ạ? Em cũng đang làm thủ tục để về đây anh ạ. Ổn rồi”. Tôi bắt tay chúc mừng hắn. Nhưng có lẽ, tôi là người mừng hơn.

Tôi quyết định thuê một chuyến ô tô đưa vợ về nhà. Chả mấy khi được hạnh phúc như bây giờ nên không cần phải tính toán nhiều. Cảm giác được về nhà cùng đứa con bé nhỏ trên tay mới hạnh phúc làm sao! Đúng là thoát nạn rồi…

 

theo: afamily

5 thoughts on “Nhật ký “thoát nạn” của ông chồng đi xem vợ đẻ

Leave a Reply

Or