Muốn có chồng thì phải bỏ con ư?

Tôi đã hứa với em sẽ lo cho đứa bé tử tế, nên giờ tôi không nhẫn tâm bỏ được. Nhưng phải làm sao để nhà chồng tương lai chấp nhận đứa bé đây?

Em khi đó mới 17 tuổi, gầy gò và đen nhẻm nhưng luôn cười rất tươi. Nụ cười khiến người ta thấy nhẹ nhõm. Em không có cha, chỉ còn người mẹ già dưới quê quanh năm ốm yếu. 17 tuổi, nhưng thời gian đến trường chỉ đủ để em biết đọc biết viết. Từ khi người mẹ già ngã bệnh, em phải nhờ hàng xóm trông nom rồi đẩy xe nước mía lên thành phố kiếm tiền mưu sinh. Ngày nào cũng vậy, từ sáng sớm em đã rời khỏi căn phòng trọ cho tới tận khuya. Một tháng đôi lần, em gom góp số tiền lẻ nhàu nhĩ tích cóp được gửi về quê cho mẹ.
Còn tôi lúc ấy sắp là sinh viên năm cuối. Vì muốn trải nghiệm cuộc sống của sinh viên thực sự nên tôi trốn ra ngoài ở trọ, thay vì căn phòng khang trang bố mẹ thuê cho trong khu tập thể của giáo viên gần trường. Và thế là tôi trở thành hàng xóm của em. Nói đúng hơn, là em ở trong căn bếp cũ tồi tàn của nhà chủ, sát vách với căn phòng trọ mới xây cũng khá rộng rãi của tôi.
Em hồn nhiên, vui vẻ, lúc nào cũng ca hát khiến tôi thấy rất thú vị. Những tối bán hàng về sớm, em loăng quăng qua phòng tôi mượn truyện tranh về đọc. Ở em vẫn còn nguyên nét hồn nhiên của một cô bé mới lớn, dù những vất vả dồn nặng lên đôi vai gầy nhỏ bé. Thật khác xa với đứa em gái chảnh chọe ở nhà của tôi. Và nhớ lại mình lúc bằng tuổi em vẫn được bao bọc từng li từng tí, tôi càng thấy thương em nhiều hơn.
Nhiều lần, tôi rủ em sang ở cùng phòng, nhưng em từ chối. Em bảo sống như thế quen rồi, sang phòng tôi sợ bất tiện. Vậy là chúng tôi tiếp tục là hàng xóm của nhau. Mỗi tối, em đều dành lại một cốc nước mía “bán ế” cho tôi, để rồi hí hửng mượn về một cuốn truyện tranh em thích. Tôi thì thấy vui vì giống như có thêm một cô em gái dễ thương vậy.
Nhưng một dạo, tôi thấy em bỗng trầm lặng hẳn đi. Em không còn sang mượn truyện, không ca hát và nói năng luôn miệng mỗi khi gặp tôi nữa. Tỉ tê hỏi han mãi, em mới khóc lóc kể rằng có lần bán hàng về muộn, em bị hãm hiếp và giờ đã mang thai. Tôi thấy xót xa làm sao, nỗi đau ập đến khi em còn quá trẻ. Em nói không muốn bỏ đứa bé, nhưng lại không biết phải làm thế nào, vì em còn có mẹ ở quê, em phải chăm sóc cho mẹ nữa.
Cuối cùng, tôi đánh liều bảo em là cứ giữ đứa bé lại, tôi sẽ giúp đỡ. Thật lòng, tôi không muốn em bị những dằn vặt ám ảnh. Nhưng chính tôi cũng lo lắng vì không biết làm thế nào…
Muốn có chồng thì phải bỏ con ư? - 1
Tôi đánh liều hứa sẽ giúp nuôi đứa con của em (Ảnh minh họa)
Tôi tính trích 1 phần từ số tiền bố mẹ cho hàng tháng để em gửi về quê. Nhưng em nhất định không nhận, em bảo sẽ cố gắng bán hang để dành thêm tiền cho con. Vậy nên tôi bắt em chuyển qua phòng mình ở, để tiết kiệm thêm chút tiền thuê phòng ít ỏi hàng tháng. Mỗi ngày, em vẫn dậy từ sớm để chuẩn bị bán hàng, và về nhà khi đã tối mịt. Niềm vui đến với em khi cái thai trong bụng dần lớn hơn, em nói sẽ yêu thương đứa bé như mẹ đã yêu em vậy. Tôi vui vì em không còn ủ rũ trong nỗi đau nữa, nhưng tôi cũng lo lắng vì chẳng biết tương lai sẽ thế nào; liệu tôi ở cạnh được bao lâu để chăm sóc cho em?...
Rồi thoắt cái cũng đến ngày sinh nở. Nhìn đứa bé hồng hào nằm cạnh người mẹ đen đúa nhưng nét mặt rạng lên hạnh phúc, tôi mừng muốn rơi nước mắt. Thật buồn là niềm vui ấy chẳng kéo dài bao lâu, em đã ra đi vì hậu sản. Trước khi nhắm mắt, em nắm chặt tay tôi mà nói không ra hơi, chỉ ánh mắt ướt nhòe nhìn tôi như nhờ cậy. Tôi bảo em hãy yên tâm, tôi hứa sẽ lo cho đứa bé tử tế!

Khi tôi bế đứa trẻ đỏ hỏn về nhà, khác với dự tính, bố mẹ làm ầm ĩ lên vì giận dữ. Và chẳng để cho tôi được “trình bày”, ông bà chửi mắng tôi té tát rằng ngu, và dại dột…, tự nhiên chưa chồng con gì mà lại đi nhận nuôi một đứa bé mới lọt lòng. Ông bà nhất định không cho tôi nuôi con, mặc dù tôi khẩn khoản van nài. Bố con bảo nếu tôi nhất định nuôi nó, tôi sẽ bị cắt hết các khoản trợ cấp và cũng không bao giờ được mang con về nhà. Nhưng đứa bé giờ đã như ruột thịt của mình, nên tôi không thể bỏ được. Tôi ôm con trở lại phòng trọ, mấy đứa bạn thân xúm lại giúp tôi chăm sóc.

Cũng may là học năm cuối rồi nên tôi có thể đi làm thêm để kiếm tiền. Cộng với sự giúp đỡ của bạn bè nữa nên tôi có đủ tiền để nuôi con. Đến khi ra trường và kiếm được công việc tốt hơn, con tôi cũng lẫm chẫm biết đi. Tôi thực sự hạnh phúc, chỉ buồn một nỗi là bố mẹ tôi vẫn không chấp nhận việc đó. Và mỗi lần về nhà, tôi phải gửi con lại chỗ bạn bè.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Bây giờ tôi còn chuẩn bị kết hôn. Người yêu tôi biết chuyện nên rất thông cảm với tôi, trước đây anh cũng phụ giúp tôi chăm sóc con rất nhiều nữa. Chỉ có điều, khi tính đến chuyện cưới xin, chúng tôi phải nói chuyện về đứa bé cho bố mẹ anh biết. Và thật không may, bố mẹ chồng tương lai cũng không chấp nhận chuyện này. Mẹ anh nói không thể để con dâu mang theo cả đứa trẻ lớn tướng như thế về được, vì người ngoài sẽ dị nghị. Bà còn bảo nếu không cho đứa bé vào trại trẻ mồ côi, hoặc đem cho người khác, thì đám cưới sẽ không thể tiến hành được. Cả bố mẹ tôi cũng “dọa” sẽ từ mặt nếu tôi cứ khăng khăng giữ con lại và không cưới chồng.
Anh thì thuyết phục mẹ ghê lắm nhưng dường như không có kểt quả gì. Còn tôi thì cũng không thể bỏ con được. Mấy năm nay tôi và con đã là ruột thịt rồi, tôi yêu nó nhiều và cũng không thể thất hứa với mẹ thằng bé được.
Nhưng tôi cũng yêu anh và không muốn đánh mất tình yêu của mình. Trong trường hợp này, tôi không hề muốn lựa chọn chút nào. Tôi thực sự đau lòng lắm, không lẽ vì muốn giữ con lại mà tôi sẽ phải mất đi tất cả sao?


theo: eva

2 thoughts on “Muốn có chồng thì phải bỏ con ư?

Leave a Reply

Or