Gieo gió gặt bão

Năm nay tôi đã 75 tuổi và tôi xin kể câu chuyện của mình về thói trăng hoa, tham phú phụ bần của mình, như một chia sẻ bài học cho các bạn đàn ông trẻ tuổi.

Năm 1977, tôi đạp xích lô, vợ tôi đi buôn đường dài. Con trai tôi được 12 tuổi và con gái được 8 tuổi. Sáng tôi dậy nấu cơm, kho cá cho các con tôi đi học rồi tôi dẫn xe ra ngoài kiếm tiền. Vợ tôi buôn chuyến năm bữa, nửa tháng mới về.

Trong xóm tôi có một phụ nữ tên T, chồng ở Mỹ mỗi tháng gởi tiền về để cô sống khá xa hoa so với thời kinh tế bao cấp thưở đó. Cô thường sang nhờ tôi sửa điện, thông cống, gắn bóng đèn…Cô cũng có hai đứa con xấp xỉ tuổi hai con tôi.

Rồi tôi qua lại với cô. Vợ tôi nổi ghen. Trong xóm luôn có những cuộc khẩu chiến không khoan nhượng. Tôi đứng giữa chỉ mong vợ mình một sự thông cảm. Vợ tôi không đi buôn nữa mà đổi nghề mua bán ve chai để ở nhà lo cho con và…giữ chồng. Tôi chợt tiếc khoảng thời gian sống bên T, được chìu chuộng, được ăn uống phủ phê nhờ những đồng đô la chồng cô gởi về. Và một ngày năm 1980, T bán nhà sang quận khác, tôi cũng theo T.

T mua nhà ở Thủ Đức, mở một tiệm tạp hóa. Tôi có nhiệm vụ vận chuyển hàng cho T từ gạo thóc mắm muối đến dầu hôi. Tôi cố chăm sóc hai đứa con T thật tốt nhưng đổi lại chúng khinh thường tôi ra mặt và chúng luôn hướng về người cha của chúng bên bờ đại dương. Sống cùng T cũng cực nhọc nhưng thôi đã phóng lao rồi phải trót theo lao. Tôi không thể tưởng T đã làm hồ sơ đoàn tụ cùng chồng ở Mỹ.

Năm 1994, T và hai con sang Mỹ định cư theo bảo lãnh của chồng. Ngày T cùng hai con lấy vé máy bay cũng là lúc người ta đến chồng tiền để nhận nhà. T thuê sẵn một căn phòng trọ để chờ ngày đi. Cô chia tôi hai cây vàng bảo tôi hãy làm vốn nuôi thân hoặc trở về với vợ. Tôi đã gục ngã khi cô đành lòng lên máy bay cùng hai con ra đi. Số tiền viện phí ngốn hết của tôi gần một cây vàng. Tôi phải sống thôi. Tôi đành ra đầu hẻm làm nghề bơm vá xe đạp. Tôi không còn mặt mũi quay về với vợ cũ.

Một hôm quá cô đơn, tôi trở về xóm cũ thì được biết hai con tôi đã thành đạt, vợ tôi đã qua đời vài tháng trước. Các con tôi chắc chắn không thèm nhìn tôi. Những người lớn tuổi trong xóm hỏi thăm, tôi cố giữ sĩ diện nói rằng tôi và gia đình T vẫn sống tốt. Chợt chị H cùng xóm xì một tiếng: “Thôi ông ơi, giờ này ông như giẻ rách mà còn giấu được ai. Cô T qua Mỹ nhiều năm rồi. Trước khi đi nó có ghé tụi tui từ giã. Nó nói nó cũng hối hận vì phá gia đình ông nhưng nó không làm khác được vì lúc đó nó cần người đàn ông đỡ đần gia đình”.

Photo: Trần Triều

Như gáo nước tạt vào mặt, tôi chỉ nhìn vào căn nhà cũ mà giờ thuộc về đứa con gái. Anh nó đã ra riêng với một cơ ngơi ở Bình Tân. Căn nhà đã được xây lên ba tấm khang trang. Theo hàng xóm con gái tôi có chồng và có hai con gái. Được mọi người khuyến khích, tôi gọi chuông. Con gái tôi bước ra nhưng nó lạnh lùng: “Ông trở về với gia đình hay ông không còn chỗ nương tựa mà quay về sống bám tui? Hai đứa con với bà vợ giàu của ông đâu rồi?”.

Nói xong nó đóng sầm cửa lại. Nhiều người an ủi bảo tôi đừng buồn vì chẳng qua tôi đã xa chúng khi chúng còn quá nhỏ và xa quá lâu. Lời an ủi chẳng khác muối xát vào vết thương. Trước khi quay trở về, tôi nghe sau lưng lời một người bạn cùng xóm: “Bỏ vợ con, bây giờ vợ chết rồi còn lâu tụi con mới nhìn…Rõ khổ thân già!”

Giờ tôi sống cô đơn trong căn phòng trọ chỉ bốn mét vuông, kiếm được ngày nào hay ngày ấy…Và có người giới thiệu tôi đến nhà mở dành cho người già không nơi nương tựa ở quận 8…Ôi cây đắng làm sao!

PHÚC TẤN

Theo Phunuonline

36 thoughts on “Gieo gió gặt bão

Leave a Reply

Or