Ép con ăn mẹ hại tuổi thơ con

Người lớn cứ cho rằng trẻ con phải bụ bẫm mới thích nhưng không ngờ, tôi biến con mình thành đứa trẻ bị xa lánh.

Tôi có đọc được bài viết Con không ăn thì bỏ, vớ vẩn là cảm thấy vô cùng đồng cảm với những lo lắng của một người mẹ có con biếng ăn. Tuy nhiên, tôi muốn kể cho chị và rất nhiều bà mẹ khác nghe câu chuyện của bản thân mình, để chúng ta hiểu được nỗi khổ của con khi phải sống theo sở thích của bố mẹ.

Từ ngày lấy chồng, tôi được giao một trách nhiệm duy nhất, đó là sinh và chăm sóc con cho thật tốt. Có lẽ vì thế mà tôi luôn bị áp lực, luôn phải tìm mọi cách để con mình được khỏe mạnh, ăn nhiều, ngủ tốt, vượt trội hơn những đứa trẻ khác. Người lớn thì cho rằng trẻ con phải mập mạp, bụ bẫm một tí mới yêu và tôi cũng vậy. Lúc sinh con gái, Mi nhà tôi chỉ có 2,8kg. Nhà nội ai cũng bảo mẹ thì tonhưng sinh con lại bé như hòn bi. Tôi tự nhủ sẽ chăm cho con mập mạp để họ không còn có thể nói gì được nữa. Thế là từ đó tôi cứ thúc con ăn…

Từ nhỏ, Mi vừa bú mẹ lại bú thêm sữa ngoài. Hễ ai bảo sữa nào giúp trẻ tăng cân tốt là tôi mang về cho con. Có lần cả tháng con không tăng được cân nào, nóng ruột, tôi đổi sữa đột ngột. Lần đó Mi bị tiêu chảy hơn 3 ngày trời, mất sức, con trông còn thảm hại hơn. Tôi tự rút được bài học cho mình, không chăm chăm mong vào sữa nữa mà chọn thực phẩm khác khi con biết ăn dặm.

Mi ăn rất ít và đôi khi khó ăn càng làm tôi lo lắng và căng thẳng. Mỗi cữ, con chỉ ăn chưa đầy chén cháo. Tôi phải mua cả kg xương về hầm với của dền đỏ, lấy nước nấu cháo để con đủ dinh dưỡng, vậy mà con ăn chỉ vài thìa rồi khóc ròng không chịu ăn nữa. Những lúc ấy sợ con không đủ no, tôi lại cố ép… Có khi Minh ợn, ói hết ra ngoài.

Nhìn những đứa trẻ hàng xóm trắng trẻo bụ bẫm, tôi càng quyết tâm phải chăm cho Mi to béo hơn. Ngày tôi bắt con ăn 2 hủ váng sữa, ăn thêm các loại bánh ngọt. Mi thích đồ ngọt nên con ăn rất ngon… Cứ thế, đến khi 5 tuổi, Mi nặng 30 cân. Nhìn con, tôi hài lòng về thành quả của mình mà ngờ đâu chính con số 30 đó lại là rào cản tuổi thơ con.

Ép con ăn mẹ hại tuổi thơ con - 1
Tôi hài lòng về cân nặng của con mà đâu ngờ đã khiến con có một tuổi thơ đầy tủi hổ (ảnh minh họa)

Mi tròn 6 tuổi, con vào lớp 1 như bao đứa trẻ khác nhưng cũng từ ngày đó, những nỗi tủi thân của con và nỗi ân hận của tôi cứ ngày một lớn dần. Ngày đầu tiên mặc cho con bộ váy đồng phục, con hơi to tên tôi phải may riêng cho bé một bộ đặc biệt. Mi đứng trước gương ngắm nghía, ra vẻ háo hức và hồi hộp lắm. Vậy nhưng mới ngày đầu tiên đến trường, cô con gái bé nhỏ của tôi đã phải rơi nước mắt. Bạn bè đã đặt ngay cho con gái tôi tên mới: Mi “béo”. Từ ngày ý thức được lời trêu ghẹo của bạn bè về cân nặng của mình, Mi ngày càng tự ti hơn.

Những khi trong khu phố tổ chức các chương trình ca nhạc sinh hoạt chung cho trẻ em trong xóm cùng vui chơi, Mi của tôi luôn phải đứng hàng sau cùng vì con béo quá, đứng đầu che mất bạn. Khi những đứa trẻ cùng tuổi chạy nhảy chân sáo, chia đội chơi hết trò này đến trò kia thì con cũng chỉ đứng yên nhìn, mắt rươm rướm chực khóc. Tôi hỏi, con cúi gầm mặt bảo, bạn nói con nặng nề, chậm chạp, vào nhóm nào thì nhóm đó bị thua nên không cho chơi cùng. Thương con tủi thân, tôi bảo con thôi về nhà chơi búp bê với mẹ nhưng Mi nhất định không chịu. Con cứ đứng yên một chỗ, nhìn các bạn chơi với ánh mắt ước ao.

Làm mẹ, lần đầu tiên nhìn thấy con gái yêu của mình bị xa lánh, hắt hủi, cõi lòng tôi đau đớn tan nát. Tôi chỉ biết quay mặt đi lén lau những giọt nước mắt rồi cố tỏ ra vui vẻ rủ con về nhà. Mi đã quen được mẹ cho ăn nhiều, bây giờ tôi cắt cơm, con kêu đói, khóc lóc suốt ngày. Người lớn ăn kiêng đã khó, sao bắt trẻ con phải làm ngơ trước đĩa thịt gà rán thơm lừng trước mặt.

Tôi thật sự hối hận vì đã không nghĩ đến hậu quả con phải gánh chịu, chỉ vì ham muốn con được khỏe mạnh mà đẩy con vào cảnh bị cô lập. Người lớn chúng ta khi con còn nhỏ thì cứ ganh nhau từng lạng cân nặng. Vậy nhưng đến khi đi học, trẻ con chỉ cần bụ bẫm một chút hơn các bạn thôi là đã nhận được biết bao nhiêu lời trêu chọc của chúng bạn. Vậy nhưng, đến ngày tôi “trắng mắt ra” thì có lẽ đã quá muộn màng. Tôi đã để lại trong con một tuổi thơ buồn. Ký ức về những ngày bé bị mẹ nhồi nhét đến ói, ký ức về ngày đầu tiên đến trường kêt thúc trong nước mắt, kỹ ức về những lần đứng một mình nhìn bạn đùa chơi với ánh mắt thèm khát và cả cái tên Mi “béo”, biết bao giờ mới phai trong suy nghĩ của con gái tôi.

Tâm sự của độc giả ở địa chỉ mail hongngoc……….@……………

 

 

theo: eva

2 thoughts on “Ép con ăn mẹ hại tuổi thơ con

Leave a Reply

Or