Đẻ con xong mẹ mất luôn bạn bè

Từ khi làm mẹ, khoảng cách giữa tôi và những đứa bạn không-có-con cứ lớn dần lên.

Tôi đã từng có một hội bạn gái rất thân thiết từ ngày còn học đại học. Chúng tôi chia sẻ với nhau đủ thứ chuyện, từ việc anh người yêu hôm trước làm lành thế nào, đến chuyện mái tóc này đi làm đẹp ở đâu. Vậy nhưng, đến khi tôi là người “nổ phát súng đầu tiên” có con. Tôi bắt đầu cảm thấy mình như xa dần với những cô bạn của mình. Tôi bắt đầu không biết phải nói chuyện gì với họ. Thay vào đó, tôi lại chơi cùng những cô bạn mới, cũng là những người mẹ như tôi. Cuộc sống bạn bè quả thật thay đổi kể từ khi sinh con. Tại sao lại như vây?

Rất nhiều cô bạn của tôi đến thăm con trai tôi khi bé mới sinh được vài ngày, đầy tháng cũng có đến chơi. Vậy nhưng từ sau lần đấy, những cuộc gặp của chúng tôi thưa thớt dần. Tôi chỉ biết nói chuyện bỉm, chuyện sữa, chuyện giáo dục con ra sao, đi nhà trẻ hôm nay thế nào. Các bạn tôi cũng rất yêu trẻ con, nhưng họ không thể mãi bàn với tôi về một chủ đề mà họ “không chuyên”. Họ trách tôi mải làm mẹ mà quên đi bạn bè. Thực lòng tôi rất buồn. Vậy nhưng có ở vào địa vị của những bà mẹ, ta mới thấy chơi với những người bạn chưa có con rất khó duy trì.

Đẻ con xong mẹ mất luôn bạn bè - 1
Cuộc sống một mẹ một con khiến tôi có nhu cầu giao lưu với những bà mẹ khác hơn là những cô bạn chưa con cái (ảnh minh họa)

Khi con tôi mới 1,2 tháng tuổi, bé quá nhỏ và không thể đưa đi đâu. Nhiệm vụ của một bà mẹ như tôi là phải luôn túc trực bên con 24/24. Đối với những chị em cho con bú, việc đi xa con quá 1 tiếng thậm chí còn là điều “bất khả thi”. Chính vì vậy, tôi không gặp bạn bè lúc con 1,2 tháng.

Khi con tôi được 3,4 tháng tuổi, bé bắt đầu biết lật lẫy, biết ngồi dựa và quan trọng nhất là bắt đầu biết…mút đồ. Việc đưa con đi gặp gỡ bạn bè quả thực khó khăn khi bé chưa muốn ngồi cũng chẳng muốn nằm. Tôi phải luôn tay bế con và điều này quả thật gây cản trở cho việc trò chuyện của tôi với các cô bạn. Vậy nên lúc con 3,4 tháng tuổi, tôi không thể gặp bạn bè.

Đợi con lớn lên một chút, bé bắt đầu biết bò, bắt đầu tập đi và quan trọng nhất là bắt đầu biết phá phách. Những cuộc gặp gỡ với bạn bè ở quán café đương nhiên sẽ bị loại ngay khỏi đầu tôi. Chẳng ai lại muốn bé phá hỏng hết những cái cốc và đĩa ở nhà hàng, mút chùn chụt cái bàn ăn hay bò lồm ngồm trên cái sàn đầy bụi bặm. Nhân viên quán hẳn sẽ nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Vậy là tôi không thể gặp bạn bè lúc bé tập đi.

Khi con đã biết chạy, bạn tôi vui mừng mới tôi đến nhà bạn chơi. Vậy nhưng cô ấy lại chẳng có con. Tức là nhà cô nàng chẳng có những dụng cụ bảo vệ trẻ em: không cũi, không thanh chắn cầu thang, không chặn cửa, chặn tủ. Vậy là thay vì ngồi nói chuyện với bạn, tôi lại phải chạy loạn lên để lôi kéo con mình khỏi gặm xé những quyển tạp chí của bạn, cộc đầu vào thành bàn ăn, lục tung ngăn kéo quần áo, lôi những cái đĩa CD ra nghịch. Chưa kể, vì không có con nhỏ, nhà của bạn tôi đầy những vật dụng nhỏ trang trí lặt vặt. Chúng rất đáng yêu nhưng dưới con mắt của một bà mẹ có con nhỏ thì đó quả thật là những “vũ khí nguy hiểm tiềm ẩn”. Bé có thể bỏ vào miệng và bị hóc, nghẹt thở bất cứ lúc nào. Bạn tôi chưa có con. Cô bạn có thể rất yêu trẻ con, tuy nhiên chắc chắn, cô nàng cũng sẽ phát mệt và không thể tưởng tượng nổi ngôi nhà khi có một đứa trẻ con 2 tuổi phá thì sẽ ‘khủng khiếp’ đến thế nào. Viễn cảnh này khiến tôi rất “ngại”. Một lần nữa, khi con biết đi, tôi vẫn chưa thể gặp bạn bè.

Nhiều người cũng khuyên tôi, hãy dành thời gian riêng cho bản thân, hãy để con cho ông bà trông, cho chồng chăm sóc, để bản thân được nghỉ ngơi và thư giãn. Thực sự, không phải tôi quá bện con hay con quá quấn mẹ. Vậy nhưng sau những thời gian vât vả quay cuồng với con, nếu có được nghỉ, điều duy nhất tôi muốn làm cũng chỉ là ngủ một giấc thật sâu và thật thoải mái.

Vậy là cứ như thế, tôi mất dần liên lạc với những người bạn gái ngày xưa của mình. Đôi khi, giữa những bộn bề của cuộc sống con cái, tôi lại thấy bản thân mình và phụ nữ thật đã hi sinh quá nhiều. Tôi không biết có nhiều chị em giống tôi hay không. Bỏ qua những cuộc vui, bỏ qua những mối quan hệ ngoài xã hội, bỏ qua những tháng ngày thiếu nữ vô tư để toàn tâm toàn ý dành cho con những gì tốt đẹp nhất. Tôi tin rằng bạn bè tôi rồi cũng sẽ thông cảm cho tôi. Và tôi sẽ chờ, đến một ngày họ trở thành mẹ, để tôi lại vui mừng chào đón họ, đến với Thế giới của những bà mẹ.

 

theo: eva

Leave a Reply

Or