Con ơi, sao hạnh phúc ngắn ngủi vậy?

Con ở trong bụng mẹ 1 tuần rồi ra đi nhẹ nhàng như ngày con đến với mẹ…

Con yêu,

Viết những dòng này, mẹ xót xa vô cùng. Thế là con đã ra đi mãi mãi không ở bên mẹ nữa. Hàng tuần mẹ vẫn lên chùa để cầu nguyện cho con, mong con được siêu thoát, mong con bình yên và không vương vấn với thế giới này, còn mẹ ở nơi đây mãi nhớ về con…

Bố mẹ đến với nhau với một tình yêu vô bờ bến. Bố yêu mẹ từ những ngày còn học phổ thông, mẹ cũng chẳng để ý đến ai khác ngoài bố. Lớn lên, hai bố mẹ đi học đại học, đứa Nam, đứa Bắc nhưng vẫn giữ liên lạc, vẫn hẹn hò qua những cánh thư và hội ngộ ngày ra trường. Bố mẹ cũng quyết định sẽ làm việc cùng một nơi chứ nhất định không xa nhau nữa bởi xa nhau 5 năm đại học đã là đủ quá rồi. Đám cưới diễn ra sau đó 2 năm. Một tình yêu viên mãn. Ai cũng nói bố mẹ đẹp đôi, bố mẹ hạnh phúc… Đúng, bố mẹ rất hạnh phúc. Mẹ thật may mắn lấy được bố con, người hết lòng yêu thương, chăm sóc mẹ.

Cưới nhau ở cái tuổi 25, mẹ đã nghĩ rằng còn quá sớm cho việc có con. Bố mẹ lên kế hoạch hoãn có con để phấn đấu cho sự nghiệp đã. Mẹ rất yêu nghề tiếp viên hàng không. Hồi đó mẹ đang nỗ lực hết mình để thi cho được vào ngành. Ông trời không phụ công mẹ, đã cho mẹ được toại nguyện. Ngày mẹ tạm biệt bố để vào Sài Gòn học, mẹ hứa sẽ sớm sinh cho bố một thằng cu – ý định là sẽ 2 năm sau khi công việc của mẹ ổn định. Mẹ học tiếp viên hàng không 6 tháng và bắt đầu những chuyến bay đầu tiên. Công việc của mẹ thường xuyên bay giữa Sài Gòn và Hà Nội nên bố mẹ cũng thường được gặp nhau. Vì công việc của bố đang khá ổn ngoài Bắc nên bố không thể bỏ để theo mẹ. Mẹ thì làm chính ở Sài Gòn. 1 năm sau khi tay nghề đã vững, mẹ được giao cho những chuyến bay quốc tế. Mải miết với những chuyến bay sang Paris, London, Moscow… khiến mẹ quên mất vai trò của một người vợ trong gia đình. Mẹ chẳng hề đoái hoài đến việc có bầu và sinh cho bố một đứa con.

Con ơi, sao hạnh phúc ngắn ngủi vậy? - 1
Những chuyến bay hối hả đã khiến mẹ không thể giữ được con. (ảnh minh họa)

Ngày kỷ niệm 3 năm ngày cưới, bố đã bí mật đặt vé bay vào Sài Gòn để hội ngộ cùng mẹ. Trong bữa tiệc tối đó bố đã thủ thỉ ước mong của bố. Bố muốn có con, muốn được làm bố… Mẹ nghẹn đắng cổ họng. Công việc hiện tại của mẹ đang rất ổn, mẹ sắp được lên tiếp viên trưởng, bây giờ mà có bầu thì coi như sự nghiệp đi tong. Mẹ sẽ không được bay nữa, mẹ sẽ phải nghỉ làm cả năm hoặc hơn 1 năm và khi quay lại, liệu mẹ có còn được trọng dụng như xưa. Mẹ lại hứa với bố 1 năm nữa mẹ sẽ có bầu. Bố gật đầu trong nỗi buồn sâu thẳm, mẹ hiểu mà…

Giữ đúng lời hứa, 1 năm sau đó bố mẹ lên kế hoạch có con. Khỏi phải nói bố mừng rỡ thế nào. Những ngày mẹ xin nghỉ phép để hai vợ chồng đi du lịch, lên giây cót tinh thần cho việc bầu bí, bố đã chăm sóc mẹ như một đứa trẻ. Mẹ thấy yêu bố nhiều lắm, như những ngày mới yêu vậy đó. “Thả” đúng 1 tháng, mẹ có bầu. Mẹ chẳng thể ngờ rằng mẹ lại “nhậy” thế. Khi biết tin mẹ có thai, bố đã bế mẹ mà hét toáng lên khiến cả khu chung cư nghe thấy. Ông bà nội ngoại hai bên cũng mừng ra mặt. Còn mẹ thì chẳng thể có từ ngữ nào để diễn tả hết niềm vui.

Khi biết có thai cũng là lúc đợt nghỉ phép của mẹ kết thúc. Mẹ quay trở lại với công việc và vẫn tiếp tục đi bay. Mẹ thấy sức khỏe mình rất ổn, mẹ định bụng sẽ bay thêm 1-2 tháng nữa khi bụng bầu còn nhỏ rồi mới nói với cơ quan để xin nghỉ. Mặc dù bố có khuyên mẹ nên xin nghỉ luôn nhưng mẹ muốn kiếm thêm chút tiền, muốn có thời gian để bàn giao lại công việc, để khi đi làm lại không bị bị mất vị trí hiện tại.

Mẹ tiếp tục bay một ngày 2 chuyến. Vì sợ ảnh hưởng đến con nên mẹ cũng đã cố giảm số chuyến bay. 1 ngày, 2 ngày đầu không vấn đề gì cả. Trộm vía mẹ thấy mình vẫn khỏe re. Thế nhưng đến ngày thứ 6 thì mẹ thấy ra một chút máu. Mẹ lo lắng vô cùng. Chiều đó mẹ xin về nhà ngay và nằm nghỉ cho đến tối bố con đi làm về. Mẹ đã nghĩ chắc con chỉ dọa mẹ thôi hay đó chỉ là máu báo có thai chăng? Mẹ nằm nghỉ cả đêm trong sự lo lắng, mẹ sợ mất con… Đêm đó, mẹ ngủ không ngon, toàn mơ thấy ác mộng. Mẹ mơ thấy con bỏ mẹ ra đi trong sự giận dữ… Ngày hôm sau, bố đưa mẹ vào viện kiểm tra. Bác sĩ bảo rất khó để giữ lại con. Mẹ nhập viện, được chỉ định nằm bất động, thế nhưng đến cuối ngày hôm đó thì con ra khỏi cơ thể mẹ. Mẹ không thể giữ được con dù đã cố gắng hết sức.

Lúc bác sĩ thông báo mẹ đã sảy thai, mẹ đã khóc, khóc vì thương con, khóc vì giận mình. Bố cũng khóc vì bố mong có con lâu lắm rồi. Mẹ biết bố mong mẹ đẻ con cho bố từ lâu mà không dám nói ra. Đến bây giờ, hạnh phúc đến bên bố mẹ rồi mà mẹ lại không thể giữ được. Chính mẹ đã hại con, mẹ đã chủ quan với sức khỏe của mình. Tại những chuyến bay đã làm mẹ mất con. Xin lỗi thiên thần nhỏ của mẹ! Nhìn những giọt nước mắt trên khóe mắt bố, mẹ xót lắm. Mẹ hứa sẽ không tham công tiếc việc nữa. Mẹ hứa nếu có thai lần hai, mẹ sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc con. Mẹ chỉ mong con đừng giận mẹ, mong con siêu thoát và được bình yên ở nơi xa con nhé!

Từ trong đáy lòng, mẹ yêu con rất nhiều thiên thần nhỏ ạ!

 

 

theo: eva

Leave a Reply

Or