Con gái, đừng “ngoan” và dễ bảo!

Tôi không muốn con mình như tôi ngày xưa, ngoan và dễ bảo, lầm lũi làm tất cả mọi việc trong nhà trong khi cậu em trai rong chơi, chỉ vì “con là con gái!”

Con gái tôi thường muốn làm nhiều việc mới mẻ, và tất nhiên mẹ là người được bé chia sẻ đầu tiên:

– Con ra đường chơi, mẹ nhá?

– Con chơi điện tử của cậu …

– Con nhẩy với Emil

– Con đi xe đạp …

– Con viết truyện tranh…

– Con tự đi ăn phở…

Và tôi thường phải giữ lại câu “thôi, con ạ”, để bảo bé rằng: Con cứ thử xem!

***

Con gái, đừng “ngoan” và dễ bảo!

Tôi mong con gái đừng ngoan và dễ bảo như mình ngày xưa. Ảnh minh họa: Bé Mai Khanh – Ngôi sao Nhí.

Lúc nhỏ, tôi là một cô bé xinh đẹp, ngoan, học giỏi và rất dễ bảo nên thường được  nhiều phụ huynh trong ngõ lấy ra làm gương cho các con:

– Mày xem cái Ngân đấy, nó có bao giờ ra ngoài chơi như mày đâu

– Sao mày không giống cái Ngân được một chút hả con, nó biết đi chợ nấu cơm rồi đấy?

– Nhìn cái Ngân kìa, nó học giỏi như thế, sao không học bằng 1/10 nó?

Và bởi vì được nhiều phụ huynh mến mộ như vậy nên bố mẹ ngày càng buộc tôi phải xuất sắc hơn, ngoan hơn, giỏi giang chuyện bếp núc, chợ búa hơn. Nhà có hai chị em nhưng tôi buộc phải làm tất cả mọi việc trong khi cậu em trai, chỉ kém tôi một tuổi, tha hồ rong chơi và làm những điều mình muốn. Đôi khi, tôi thắc mắc về chuyện ấy và thường nhận được câu trả lời như sau:

– Thôi, con ạ. Việc nhà thì con gái phải làm, con trai ai nó làm.

– Thôi, con ạ. Con gái thì ra ngoài đường làm gì? Con trai nó đi chơi thì không sao con ạ.

– Thôi, con ạ. Là con gái thì phải giỏi nội trợ, về sau lấy chồng còn biết đường mà làm, không rồi mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà ấy. Có mà đi ăn mày…

Hồi đó rất nhiều người ăn mày, ai cũng nhếch nhác, bẩn thỉu, gầy nhom. Tất nhiên là tôi sợ phải đi ăn mày nên cứ tiếp tục cố gắng ngày một nhiều hơn. Bất cứ chuyện gì người lớn sai bảo, dậy dỗ, dù đúng hay sai, tôi đều thực hiên răm rắp. Ai bảo mình là con gái làm gì cơ chứ…

Bây giờ, khi đã lập gia đình, tôi vẫn làm tất cả việc nhà trong khi chồng nằm khểnh, đọc báo, xem vô tuyến, và thỉnh thoảng nhắc vợ:

– Có mỗi tí việc nhà mà sao em làm suốt ngày thế nhỉ?

Tất nhiên là tôi không tức giận, mặc dù tôi cũng rất mệt sau khi đi làm, đón con, nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ và ti tỉ thứ việc khác. Ai bảo tôi là phụ nữ kia chứ?

Có điều lạ là khi biết chuyện ấy, mẹ tôi rất tức giận:

– Sao con lúc nào cũng nghe chồng, nó nói gì con cũng vâng , dạ à?

– Sao không bảo bố nó làm cùng, con không biết mệt à?

– Mẹ chẳng hiểu chồng con ra sao, thấy vợ làm mà không giúp gì?

Chẳng phải mẹ đã nói đàn ông không phải làm việc nhà còn gì? Mà chồng tôi đích thị là đàn ông? Khi còn ở nhà, tôi đã bao giờ thấy bố nấu cơm, thấy bố giặt đồ hay thấy em trai quét nhà đâu? Vậy tại sao bây giờ chồng tôi phải làm những chuyện ấy?

Thật kì lạ, mẹ đã mất hơn 20 năm dậy dỗ để tôi thành một cô gái ngoan, cam chịu và không bao giờ phản ứng trước bất công, vậy mà bây giờ, bà lại muốn tôi đủ năng lực để cãi chồng và đòi hỏi quyền bình đẳng. Làm sao tôi có thể nhanh chóng thay đổi đến vậy?

***

Tôi biết rằng mình rất khó thay đổi để thành một người khác với những suy nghĩ khác. Nhưng tôi biết rằng, con gái tôi cũng có quyền như bất kì bạn trai nào. Và chắc chắn, mỗi khi con muốn làm một thử nghiệm mới, tôi sẽ vui vẻ và nói với bé rằng: Con cứ thử xem!!!

 

theo: mecon

Leave a Reply

Or