Có nên nhận lại đứa con bị bỏ rơi?
Nhiều đêm thức giấc giữa chừng, nỗi nhớ con trong tôi cứ cồn cào da diết. Chưa lúc nào trong 8 năm qua tôi quên được đôi mắt bé nhìn khi tôi cất bước ra đi.
Tôi 26 tuổi, chưa có gia đình nhưng từng sinh con. Hiện tại tôi là giáo viên dạy cấp hai. Cuộc sống cũng khá nhàn hạ nhưng tự trong trái tim, tôi chưa từng có giây phút nào bình yên bởi ám ảnh quá khứ và cảm giác tội lỗi sau khi vứt bỏ đứa con trai mình đã mang thai chín tháng, mười ngày.
Tốt nghiệp cấp 3, tôi một thân một mình khăn gói vào Sài Gòn học đại học, cuộc sống nơi thị thành náo nhiệt đã biến cô sinh viên tỉnh lẻ trở nên lạ lẫm và không biết tự lúc nào tôi đã thích ứng rất nhanh. Vì cũng khá xinh xắn nên tôi được nhiều người săn đón.
Giữa học kỳ đầu tiên tôi nhận lời yêu một anh chàng thành phố, học trên tôi 3 khóa. Đó là một chàng trai giàu có, sành điệu và hết mực yêu chiều tôi. Tôi đã yêu anh ta hết mình và không tiếc với anh một thứ gì. Cô gái 18 tuổi là tôi khi ấy vẫn còn quá ngây thơ, khờ dại khi tin tình yêu là tất cả.
Một ngày cuối năm tôi phát hiện mình có thai, anh ta bắt tôi bỏ đứa bé. Vì quá sợ hãi nên tôi chỉ biết khóc, tôi nhốt mình trong phòng không dám nhìn một ai. Cũng từ đó anh người yêu không xuất hiện nữa, anh ta bỏ tôi không thương tiếc, dù tôi có níu kéo thế nào cũng chỉ vô nghĩa.
Cú vấp ngã đầu đời để lại trong tôi quá nhiều cay đắng và sự tổn thương, vì đứa trẻ quá lớn nên tôi không có can đảm để phá. Tôi xin bảo lưu kết quả và về một tỉnh miền Tây sinh con, sau đó tôi bỏ lại cháu trước cửa trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi ở thành phố.
Đứng từ xa nhìn con trai đang khóc mà lòng tôi quặn thắt, tôi còn quá trẻ để có thể tự mình nuôi dưỡng con, cũng không thể cho mọi người biết một đứa con gái mới bước qua tuổi 19 đã có con. Quay lưng bước đi mà tôi nghe trong lòng cả một trời dông bão.
Bẵng đi vài năm, tôi tốt nghiệp Sư phạm và về quê làm giáo viên cấp hai. Tôi chưa một lần quay lại trung tâm trẻ mồ côi để nhìn con, bởi tôi biết tôi không xứng đáng là một người mẹ. Nhiều đêm thức giấc giữa chừng, nỗi nhớ con trong tôi cứ cồn cào da diết. Chưa lúc nào trong 8 năm qua tôi quên được đôi mắt bé nhìn tôi khi tôi cất bước ra đi. Đến tận bây giờ tôi vẫn không đến với ai vì đã mất hoàn toàn niềm tin vào đàn ông.
Cách đây vài tháng tôi đưa mẹ vào thành phố chữa bệnh, tôi tìm đến trung tâm trẻ mồ côi với tư cách là một người đi làm từ thiện. Tôi tìm hiểu và biết con tôi trước đây đã được nhận làm con nuôi trong một gia đình giàu có hiếm muộn, nhưng vài năm trước ba mẹ nuôi của con trai tôi đều tử nạn trong một tai nạn giao thông. Cháu được gửi trả lại trại trẻ mồ côi và hiện tại đã học lớp 3.
Tôi quặn thắt khi thấy con mình cô độc ngồi trong góc sân, gương mặt không cảm xúc của con làm tôi thấy mình là người tồi tệ nhất thế gian. Gia đình, bạn bè, đồng nghiệp không ai biết quá khứ của tôi. Tôi phải làm sao để được ở gần con và bù đắp tội lỗi của mình? Tôi có nên nói thật với gia đình để đón cháu về hay nói dối để nhận cháu làm con nuôi? Mong bạn đọc hãy cho tôi lời khuyên để tôi có thể dũng cảm đối mặt.
Theo vnexpress
can dam len ban nhe, co gang bu dap cho be khi be chua biet han ban do
can dam len ban nhe, co gang bu dap cho be khi be chua biet han ban do
Nên đón bé về càng sớm càng tốt. Hãy bỏ ngoài tai tất cả những dư luận vớ vẩn .
Nên đón bé về càng sớm càng tốt. Hãy bỏ ngoài tai tất cả những dư luận vớ vẩn .
Bạn hãy làm tất cả để có bé..nhan thật nhanh Hãy nói thật với trại trẻ xin xét nghiệm ADN mới nhận được bé ..Cuộc đời chỉ hạnh phúc khi bên cạnh có con mình.
Trời còn thương bạn mới cho mẹ con gặp lại nhau,bạn hãy hành động gấp,đón con về,nếu do dự,lo sợ ,xấu hổ,bạn sẽ lỡ mất cơ hội,và chuỗi ngày còn lại bạn sẽ sống trong dằn vặt,hối hận,cắn rứt lương tâm.Sống không bằng chết.Chúc bạn dũng cảm,đối mặt với sự thật,bao nhiều người mong có con mà không được đó bạn.
Trời còn thương bạn mới cho mẹ con gặp lại nhau,bạn hãy hành động gấp,đón con về,nếu do dự,lo sợ ,xấu hổ,bạn sẽ lỡ mất cơ hội,và chuỗi ngày còn lại bạn sẽ sống trong dằn vặt,hối hận,cắn rứt lương tâm.Sống không bằng chết.Chúc bạn dũng cảm,đối mặt với sự thật,bao nhiều người mong có con mà không được đó bạn.
Hãy đón cháu về với tình Mẹ, đừng để thêm đau khổ cho tâm hồn thơ ngây nữa.
Hãy đón cháu về với tình Mẹ, đừng để thêm đau khổ cho tâm hồn thơ ngây nữa.
Hãy đón cháu về với tình Mẹ, đừng để thêm đau khổ cho tâm hồn thơ ngây nữa.
Neu b so con b biet qua khu b da tung vut bo be va se khong chap nhan b thi b hay nhan nuoi be voi tu cach la 1 nguoi me nuoi va tu tu tim cach cho be biet b la me ruot cua b. Con nit vo toi b a…
Neu b so con b biet qua khu b da tung vut bo be va se khong chap nhan b thi b hay nhan nuoi be voi tu cach la 1 nguoi me nuoi va tu tu tim cach cho be biet b la me ruot cua b. Con nit vo toi b a…
Neu b so con b biet qua khu b da tung vut bo be va se khong chap nhan b thi b hay nhan nuoi be voi tu cach la 1 nguoi me nuoi va tu tu tim cach cho be biet b la me ruot cua b. Con nit vo toi b a…
Trẻ con không có tội. mà là hậu quả của những lầm lỗi từ người lớn. Nhưng sai thì có thể sửa. Bạn hãy can đảm sửa sai và đón con trai mình về. bạn không thể yên bình cho đến hết đời nếu trong lương tâm luôn ám ảnh như vậy, quan trọng hơn, con bạn đã quá thiệt thòi rồi, đừng để việc này kéo dài hơn nữa. bạn nghĩ bạn sẽ thế nào nếu mẹ bạn sinh bạn ra và bỏ rơi bạn, ko dám nhận bạn là con vì sợ mang tiếng với đời ?
Ban hay nhan lai con,con tre ko co toi ,loi lam la o ban ong troi dang cho ban co hoi sua chua sai lam dung nen bo roi conlan nua ban nhe
Hãy làm theo con tim mách bảo bạn nhé. Nỗi ân hận của bạn trong 8 năm wa chưa từng nguôi, và đây là cơ hội cuối mà ông trời cho bạn đó…
mình đã khóc khi đọc những dòng này, và mình tin bạn đã khóc rất nhiều mới viết lên đc những dòng chữ đó…
May là con trai bạn vẫn còn ở đó và bạn vẫn còn cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình,hãy hành động đừng để rồi hối hận cả cuộc đời còn lại của mình