Có nên nhận lại đứa con bị bỏ rơi?

Nhiều đêm thức giấc giữa chừng, nỗi nhớ con trong tôi cứ cồn cào da diết. Chưa lúc nào trong 8 năm qua tôi quên được đôi mắt bé nhìn khi tôi cất bước ra đi.

Tôi 26 tuổi, chưa có gia đình nhưng từng sinh con. Hiện tại tôi là giáo viên dạy cấp hai. Cuộc sống cũng khá nhàn hạ nhưng tự trong trái tim, tôi chưa từng có giây phút nào bình yên bởi ám ảnh quá khứ và cảm giác tội lỗi sau khi vứt bỏ đứa con trai mình đã mang thai chín tháng, mười ngày.

suynghiveme0-1382157678_490x294

Tốt nghiệp cấp 3, tôi một thân một mình khăn gói vào Sài Gòn học đại học, cuộc sống nơi thị thành náo nhiệt đã biến cô sinh viên tỉnh lẻ trở nên lạ lẫm và không biết tự lúc nào tôi đã thích ứng rất nhanh. Vì cũng khá xinh xắn nên tôi được nhiều người săn đón.

Giữa học kỳ đầu tiên tôi nhận lời yêu một anh chàng thành phố, học trên tôi 3 khóa. Đó là một chàng trai giàu có, sành điệu và hết mực yêu chiều tôi. Tôi đã yêu anh ta hết mình và không tiếc với anh một thứ gì. Cô gái 18 tuổi là tôi khi ấy vẫn còn quá ngây thơ, khờ dại khi tin tình yêu là tất cả.

Một ngày cuối năm tôi phát hiện mình có thai, anh ta bắt tôi bỏ đứa bé. Vì quá sợ hãi nên tôi chỉ biết khóc, tôi nhốt mình trong phòng không dám nhìn một ai. Cũng từ đó anh người yêu không xuất hiện nữa, anh ta bỏ tôi không thương tiếc, dù tôi có níu kéo thế nào cũng chỉ vô nghĩa.

Cú vấp ngã đầu đời để lại trong tôi quá nhiều cay đắng và sự tổn thương, vì đứa trẻ quá lớn nên tôi không có can đảm để phá. Tôi xin bảo lưu kết quả và về một tỉnh miền Tây sinh con, sau đó tôi bỏ lại cháu trước cửa trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi ở thành phố.

Đứng từ xa nhìn con trai đang khóc mà lòng tôi quặn thắt, tôi còn quá trẻ để có thể tự mình nuôi dưỡng con, cũng không thể cho mọi người biết một đứa con gái mới bước qua tuổi 19 đã có con. Quay lưng bước đi mà tôi nghe trong lòng cả một trời dông bão.

Bẵng đi vài năm, tôi tốt nghiệp Sư phạm và về quê làm giáo viên cấp hai. Tôi chưa một lần quay lại trung tâm trẻ mồ côi để nhìn con, bởi tôi biết tôi không xứng đáng là một người mẹ. Nhiều đêm thức giấc giữa chừng, nỗi nhớ con trong tôi cứ cồn cào da diết. Chưa lúc nào trong 8 năm qua tôi quên được đôi mắt bé nhìn tôi khi tôi cất bước ra đi. Đến tận bây giờ tôi vẫn không đến với ai vì đã mất hoàn toàn niềm tin vào đàn ông.

Cách đây vài tháng tôi đưa mẹ vào thành phố chữa bệnh, tôi tìm đến trung tâm trẻ mồ côi với tư cách là một người đi làm từ thiện. Tôi tìm hiểu và biết con tôi trước đây đã được nhận làm con nuôi trong một gia đình giàu có hiếm muộn, nhưng vài năm trước ba mẹ nuôi của con trai tôi đều tử nạn trong một tai nạn giao thông. Cháu được gửi trả lại trại trẻ mồ côi và hiện tại đã học lớp 3.

Tôi quặn thắt khi thấy con mình cô độc ngồi trong góc sân, gương mặt không cảm xúc của con làm tôi thấy mình là người tồi tệ nhất thế gian. Gia đình, bạn bè, đồng nghiệp không ai biết quá khứ của tôi. Tôi phải làm sao để được ở gần con và bù đắp tội lỗi của mình? Tôi có nên nói thật với gia đình để đón cháu về hay nói dối để nhận cháu làm con nuôi? Mong bạn đọc hãy cho tôi lời khuyên để tôi có thể dũng cảm đối mặt.

 Theo vnexpress

17 thoughts on “Có nên nhận lại đứa con bị bỏ rơi?

Leave a Reply

Or