Câu chuyện của một bà mẹ có con xấu xí

Chị Quỳnh biết suy nghĩ của mình là ích kỷ, không nên nhưng “sự thật thì vẫn là sự thật”, chị lo lắng nếu con xấu xí, thấp bé.

Ai cũng mong con mình sinh ra được xinh đẹp, cao ráo, thông minh, ngoan ngoãn, thế nên khi sinh con ra nếu thấy chưa hài lòng về bề ngoài của con, nhiều bà mẹ lại trách móc con, trách móc bản thân mình. Từ đó kéo theo hàng loạt hệ lụy không mong muốn.

Từ ngày bé Mai sinh ra đời, đi cùng với niềm hạnh phúc mẹ tròn con vuông thì chị Quỳnh (Khâm Thiên, Hà Nội) lại suy nghĩ, trăn trở rất nhiều. Ngày nào bà nội bé cũng nhắc đi nhắc lại điệp khúc: “Thằng Thành đẹp trai ngời ngời như thế mà bé Mai chẳng giống bố tẹo nào, chỉ giống ai ấy, mũi thì tẹt, trán thì dô, lông mày ngắn tũn…”.

Chị biết bà đang ám chỉ vào mình, vì quả thật chị chẳng xinh, chị đen đúa, gày gò, mắt bé, trán dô, mũi tẹt. Chị buồn nhiều hơn là trách bà vì dù gì bà vẫn là mẹ chồng chị và việc con chị không xinh đẹp bằng ai cũng đơn giản vì chị xấu.

Ngoài sự thông minh, nhanh nhẹn trong công việc thì chị lại có một nhược điểm to đùng là “gái xấu”. Cứ tưởng lấy được Thành đẹp trai, cao ráo thì việc cải thiện đời F1 không quá gian nan vậy mà…

6f3947cauchuyencuamotbamecocon
 Chị Quỳnh biết suy nghĩ của mình là ích kỷ, không nên nhưng “sự thật thì vẫn là sự thật”, chị lo lắng nếu con xấu xí, thấp bé (Ảnh minh họa)

Dù rất yêu con nhưng những điều bà nói bất giác ngấm dần vào chị, nhìn con say sưa ngủ chị cũng ngắm nghía rồi tự trách quở: “Tại sao mắt bố to mà con mắt lại húp híp, bé như sợi chỉ thế kia”, “Liệu một thời gian nữa, mí thứ 2 của con có xuất hiện không? Liệu cái lông mày ngắn cũn kia có dài hơn và xích nhau ra xa thêm không? rồi cái bớt ở bụng bé có biến mất không hay ngày một lớn lên?”…

Rồi chị nghĩ: “Sinh con gái thật là thiệt thòi cho con, con xinh thì chẳng sao nhưng con mà lùn, mà xấu thì sẽ thế nào đây?”

Chị còn ngồi tự trách mình tại sao trước đây khi mang bầu không tẩm bổ nhiều nước mía (khiến con trắng trẻo), trách mình lười uống vitamin nên con không được cao… Còn nhiều nhiều vấn đề nữa khiến chị lo lắng, thế là hết trách mình, trách con, cứ lúc nào rảnh rang, chị lại ngồi vuốt mũi cho con, mát xa chân cho con. Chị tâm sự bảo: “Làm thế thì mũi con mới có khả năng cao lên và chân mới dài được thêm”.

Bà nội chê con, chị chán một, nhưng chị lo lắng, chán nản hơn nếu con gái mình lớn lên xấu thật vì xấu thì thiệt thòi lắm.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tới giờ Mai được 2 tuổi, chị chẳng biết bà nội thấy thế nào nhưng chị lại thấy con dường như xinh xắn, đáng yêu hơn trước chỉ mỗi tội hơi “nấm lùn” mà thôi. Suốt ngày bà nội chê bai: “Lùn như con mẹ, lớn lên liệu có phước để lấy được thằng chồng như bố nó không?”

Dù ấm ức lắm, nhưng chị vẫn chịu đựng, chị quyết định tham gia vào công cuộc làm đẹp cho con. Chị tìm hiểu từ nhiều chị em khác, rồi chị ép con ăn, mỗi khi thấy con hoàn thành nhiệm vụ dù trong khó khăn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nhưng chị vẫn cứ ngỡ đó là chiến tích của mình.

Cứ nhắc đến ăn uống là Mai lại rúm ró vì sợ. Một ngày của con, quay đi quay lại là ăn với uống, mỗi ngày chị ép con ăn sạch 3 bát cháo thịt to, 3 cốc sữa lớn, rồi sữa chua, váng sữa…

Nếu con mà có lỡ nôn trớ thì chị lại tiếp tục hành trình ép con ăn lại. Những lúc con không hợp tác, chị sẵn sàng tét vào mông con, nhìn con khóc chị cũng khóc theo: “nếu đã xấu thì phải cao, xấu mà lùn nữa thì chết dở con ạ”.

Tiếp đến là từ bề ngoài, cứ tới kỳ lương là chị lại đi chọn lựa quần áo sắm sửa sao cho đẹp nhất cho con mặc. Vợ chồng chị đều là công chức nhà nước, lương không quá thấp nhưng cao thì không hẳn là cao, nhưng chị mặc kệ, con vẫn là nhất, chị sắm không biết bao nhiêu là quần áo váy vóc cho con, nhưng càng mua chị càng thấy là không đủ.

Trước khi đưa con đi chơi đâu, chị lại bận túi bụi tìm quần áo đẹp cho con. Đẹp đâu chưa thấy, chỉ thấy khi Mai được mẹ diện xong cho bộ đồ đi ra đường, con cũng mệt lử vì mẹ thay cho liên tục hết bộ này rồi bộ kia.

Sau một thời gian dài, không chỉ chị mà ngay cả Mai cũng tự hình thành nên suy nghĩ: “Mai xấu thì phải biết thân biết phận”, bé đến lớp học, bé tự tin, chẳng dám nói chuyện, cười đùa như bạn khác, lúc nào bé cũng co ro rúm ró xấu hổ vì bản thân mình. Có lần, cô giáo bế Mai ra chơi với các bạn, Mai khóc váng lên bảo: “Con xấu, con xấu”, cô giáo bảo “Đâu, con xinh mà, Mai đáng yêu lắm!” thì ngay lúc đó, bé giơ tay đánh vào mặt cô.

Sau khi cô giáo thông báo tình hình này của con, chị Quỳnh mới lo lắng về cách dậy dỗ con mình: “Liệu có phải mình đang sai?”
Theo Trithuctre

12 thoughts on “Câu chuyện của một bà mẹ có con xấu xí

Leave a Reply

Or