“Bỏ vợ, coi như chưa có vợ”-tâm kế người chồng

Ra viện về nhà, mọi thứ đều thay đổi cả, tình cảm của chồng cũng thay đổi. Tôi nghi ngờ trong thời gian dài tôi và con nằm viện, anh đã phản bội mẹ con tôi. Tôi lục tìm trong chiếc điện thoại cũ của anh thì phát hiện có một số điện thoại lạ được anh lưu là “Bạn Tốt’…

Tôi và anh quen nhau trên một chuyến xe khách từ Quảng Ngãi về Ban Mê Thuột (BMT). Anh có vẻ bề ngoài đẹp trai, phong độ, nói chuyện lại có duyên. Chúng tôi nói chuyện với nhau và quen nhau từ đó. Anh kể anh là thợ bánh mì đang làm cho một lò bánh mì ở BMT. Anh nói rồi đưa cho tôi xem chứng minh. Tôi đọc hàng chữ: Phan Quốc Vương. Sinh năm:1/1/1983. Quê quán: Thôn 3 – Bình Lãnh- Thăng Bình-Quảng Nam. Còn tôi khi ấy đang bán thuốc tây cho một hiệu thuốc tây ở gần nhà , nhà tôi ở Buôn Hồ (Đaklak) . Chúng tôi nói chuyện với nhau suốt một chặng đường dài, cuối cùng cũng đến lúc tôi phải xuống xe. Tôi tạm biệt anh, khi ấy anh xin số điện thoại của tôi và hẹn gặp lại tôi vào ngày gần nhất . Chuyến xe chuyển bánh đi tiếp trong đêm về BMT.

Sau lần gặp đó anh hay điện thoại hỏi thăm tôi. Sau đó cũng thường đến nhà tôi chơi. Nhìn anh hiền lành, thật thà nên gia đình tôi cũng quý mến. Sau nhiều lần gặp gỡ và trò chuyện, anh và tôi cảm thấy rất hiểu nhau, có lẽ duyên số sắp đặt cho chúng tôi gặp nhau thì phải. Một tháng sau chúng tôi chính thức quen nhau. Kể từ đó anh thường xuyên đến nhà tôi chơi hơn và luôn tỏ ra là người thân trong gia đình . Khiến bố mẹ tôi không khỏi lo lắng cho con gái vì mọi chuyện đến quá nhanh.

Đến lúc bố mẹ tôi cần hiểu rõ về anh và gia đình anh. Trong một lần anh đến nhà tôi chơi, sau khi cơm nước xong bố mẹ tôi ngồi nói chuyện với anh và hỏi anh:

Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi, cháu làm nghề gì ở đâu ?

Anh trả lời : “Năm nay con 30 tuổi, con làm bánh mì, lúc trước con mở lò làm ở Gia Lai, sau đó con bị tai nạn nên phải nghỉ, giờ con đang làm cho lò bánh mì ở BMT” . Mẹ tôi lại hỏi: “thế gia đình cháu ở đâu?”

Gia đình con ở Quảng Nam, ba má con cũng làm nông thôi”.

– “Thế cô hỏi thật, cháu đã có gia đình chưa?”

Nói thật, lúc mẹ tôi hỏi anh câu đó tôi cũng ngượng chín cả mặt, nhưng suy cho cùng thì câu hỏi ấy cũng đúng thôi vì lỡ đâu anh là người có vợ rồi thì tôi lại khổ một đời.

tinh yeu1
“Bỏ vợ, coi như chưa có vợ”-tâm kế người chồng

Anh vẫn bình tĩnh đáp: “con chưa có vợ thì mới quen bé Trang chứ ạ, nhà con có 4 anh chị em, 3 anh chị thì lập gia đình rồi còn mình con là út chưa có vợ. Giờ con gặp Trang con thấy Trang và con rất hợp nhau, con cũng rất yêu và thương Trang. Tuy vậy nhưng bố mẹ tôi vẫn không khỏi lo lắng vì thấy anh trả lời không một chút rụt rè. Còn tôi lúc ấy cũng yêu anh nên rất tin tưởng anh.

Một ngày cuối năm 2011. Hôm đó là 26 tết anh được nghỉ tết và chuẩn bị về quê. Anh đến thăm gia đình tôi và xin phép bố mẹ tôi cho tôi về quê anh chơi và ra mắt gia đình anh. Nhưng bố mẹ tôi không đồng ý vì nghĩ con gái con đứa mới quen người ta chưa lâu mà đã theo người ta về quê thì còn ra thể thống gì nữa. Anh cứ nài nỉ và nói: “ba má con cũng biết chuyện nên cũng mong con đưa người yêu về giới thiệu, vả lại ba má con cũng lớn tuổi rồi cũng muốn con lập gia đình, ổn định làm ăn”, anh nói rồi lấy điện thoại gọi về cho ba má anh nói chuyện với bố mẹ tôi. Sau một hồi chào hỏi mẹ tôi vào vấn đề chính luôn. Vẫn là câu hỏi ấy: “tôi hỏi thật chị có gì chị bỏ quá cho…không biết cháu Vương nhà mình đã có vợ chưa?”, má anh nói: “thằng Vương nó là con trai út tôi đấy, nó chưa có vợ đâu. Tôi có nghe nó kể nó quen con chị, tôi cũng mừng, thôi thì cũng đến tết rồi tôi xin phép anh chị cho cháu về quê tôi chơi”. Mẹ tôi nói: “mong chị thông cảm, các cháu cũng quen nhau chưa lâu, có gì dịp khác tôi cho cháu về thăm gia đình”. Nghe mẹ tôi nói vậy anh buồn lắm. Tôi cũng buồn nhưng không thể làm trái lời bố mẹ.

Anh về quê đến mùng 3 tết anh vào lại và vào nhà tôi chơi. Đến mùng 8 tết anh nói với bố mẹ tôi anh đi tìm chỗ mở lò. Bố mẹ tôi cũng mừng vì thấy anh là người có chí. Anh lên ĐakNông tìm chỗ, tìm được địa điểm thích hợp anh quay về và mời bố tôi lên đó thuê nhà. Anh luôn nói với bố tôi rằng: “chú gả bé Trang cho con nha chú, con thương Trang lắm”. Thấy anh thật lòng lại chịu thương chịu khó nên bố mẹ tôi cũng mừng. Ngày anh lên ĐakNông lập nghiệp, thấy anh một thân một mình không có người thân bên cạnh, nên bố mẹ tôi cũng thương và coi anh như con cái trong nhà, dặn dò mọi thứ chuẩn bị cho anh từng cái chăn, cái màn, cái nồi, cái bếp. Vì nghĩ đàn ông con trai lại mới lập nghiệp nên rất thương và nói: “cô chú chẳng có gì, chuẩn bị cho cháu ít đồ lên đó mà dùng”.

Rằm tháng giêng anh về xin bố mẹ cho tôi về quê anh chơi. Bố mẹ tôi đồng ý. Gia đình anh ở Quảng Nam, cũng bình thường như gia đình tôi vậy.Thấy sự chất phác, hiền lành của những con người miền Trung mà tôi không còn thấy xa lạ gì với gia đình anh nữa. Cuối tháng giêng ba anh lên nhà tôi chơi và xin được hỏi cưới tôi. Thấy con gái gặp đươc người đàn ông tốt và gia đình họ cũng thương tôi nên bố mẹ tôi cũng thấy yên tâm.

Anh đã ổn định công việc của mình còn tôi khi ấy vẫn làm công việc của tôi ở Buôn Hồ.

Tháng 4 chúng tôi tổ chức đám cưới. Vì gia đình anh ở quê cũng khó khăn nên gia đình tôi cũng không đòi hỏi gì. Gia đình anh xin tổ chức đám cưới bên nhà gái. Còn bên anh khi nào có điều kiện thì về báo hỷ sau. Gia đình tôi cũng thông cảm cho gia đình anh chỉ mong sao chúng tôi sống với nhau hạnh phúc.

Thấy anh hiền lành lại chịu thương chịu khó nên tôi cũng rất thương và yêu anh. Tôi chấp nhận hy sinh bản thân mình, bỏ cả nghề nghiệp mà tôi đã lựa chọn về làm vợ anh. Sau khi cưới, chúng tôi sống với nhau hạnh phúc, lúc nào cũng quấn quýt bên nhau.

Mọi chuyện bắt đầu xảy ra từ sau khi chúng tôi làm giấy đăng ký kết hôn. Tôi cảm thấy có gì đó khác thường, và tôi không thể tin vào tai mình, không thể ngờ rằng anh là người đàn ông đã từng có vợ. Mọi thứ xung quanh tôi như chết lặng, lời nói của chị chồng cứ vang lên trong đầu tôi: “hồi trước thằng Vương nó có vợ rồi nhưng con vợ nó ngoại tình nên nó bỏ”. Má chồng tôi thì nói: “nó bỏ vợ rồi thì coi như chưa có vợ”. Lúc ấy tôi chỉ muốn tát vào mặt anh , muốn hét lên thật to rằng : “anh là thằng khốn nạn, tại sao anh và gia đình anh lại lừa dối tôi, và gia đình tôi chứ? tại sao? tại sao hả?”. Nhưng tôi đã không thể nói được như thế. Đôi chân tôi khi ấy run rẩy, trái tim tôi mềm yếu, đau khổ đến thế nào chỉ bản thân tôi hiểu rõ. Nước mắt tôi dàn dụa, đầu óc đặc sệt lại không còn nghĩ được gì nữa, cổ tôi như có cái gì chặn ngang lại, không thể nói được gì, chỉ muốn chết ngay đi cho xong. Nhưng rồi lại nghĩ , con tôi nó không có tội gì, nó phải được sinh ra, được làm một con người, được sự yêu thương chăm sóc của cả cha và mẹ. Nghĩ vậy tôi đã cố bình tĩnh trở lại, nhưng tim tôi dường như đã chết. Tôi ngồi phịch xuống giường, mệt mỏi, nhưng vẫn nghe được lời anh nói: “anh xin lỗi… vì yêu em nên anh đã làm như thế, sợ em không chấp nhận nên anh đã nói dối em. Hãy tha thứ cho anh …anh chỉ yêu em và chỉ có em là vợ”. Cổ họng tôi nghẹn đắng, tôi ngước đôi mắt ngập tràn những giọt nước mắt của sự đau khổ, của sự hận thù và nói: “Dối…trá”. Tôi chỉ mong sao đó chỉ là cơn ác mộng, nhưng không thể được. Bắt đầu từ hôm đó tôi sống trong dằn vặt và đau khổ vì bị lừa dối.

Tôi ốm nghén rất mệt mỏi, không ăn uống được gì cộng thêm cú sốc quá lớn ấy, tôi đã suy sụp cả thể chất lẫn tinh thần.Tuy trong lòng rất đau đớn nhưng tôi cũng vẫn thương chồng, vẫn cố gắng làm việc cùng anh. Công việc làm bánh mì là phải thức đêm, phải dậy sớm từ 10h đêm làm suốt đến sáng.

Kể từ khi biết anh đã từng có vợ, mâu thuẫn giữa 2 vợ chồng tôi xảy ra liên tục. Anh bắt đầu lộ rõ thói vũ phu, đánh đập tôi ngay cả khi tôi đang mang thai.

Suy nghĩ nhiều nên có thai đến tháng thứ 6 tôi đổ bệnh. Những ngày đầu tôi ốm anh có quan tâm chăm sóc, đưa tôi đi khám. Nhưng càng ngày bệnh càng nặng, ban đầu tôi còn đi lại được, sau thì liệt một chỗ. Sau đó phải nhập viện và mẹ tôi phải đến bệnh viện chăm sóc tôi. Bụng thì nặng mà chân tôi không đi được. Cử động là đau điếng có lúc còn bị co giật điếng cả người. Nhưng tôi vẫn cố gắng gồng mình lên chịu đựng. Mỗi lần muốn đi vệ sinh mẹ tôi phải dìu tôi đi. Tôi gồng mình lên nhấc từng bước chân, mồ hôi vã ra, mặt tôi nhăn lại vì đau đớn.

Ban đầu còn có thể bám vào người mẹ tôi mà nhúc nhích đi được sau dần tôi không thể bước được nữa, thì mẹ tôi mang cái bô vào cho tôi đi vệ sinh vào đó. Tôi không thể ngồi xuống được vì dường như cơ thể tôi không co gập được. Tôi đứng, 2 tay bám vào thành giường, mẹ tôi cầm cái bô đặt ở giữa 2 chân để tôi đi vào đó. Lúc đi tiểu còn đỡ, những lúc đi cầu mẹ tôi cũng đứng cầm cái bô cho tôi đi vào đó, mùi hôi thối nhưng mẹ tôi không than gì vẫn kiên trì từng ngày chăm sóc tôi. Những lúc như thế tôi cảm thấy tôi rất tệ , tôi có lỗi với mẹ nhiều lắm, tôi thấy mình không bằng một đứa con nít. Rồi nghĩ sau này cha mẹ già yếu liệu tôi có chăm sóc cha mẹ được như cha mẹ đã và đang chăm sóc tôi không. Tôi muốn khóc nhưng không được khóc, vì nếu tôi khóc chỉ làm mẹ tôi buồn thêm mà thôi.

Còn anh, từ ngày tôi đau nằm viện, má chồng tôi vào phụ anh làm, thỉnh thoảng anh vào viện thăm tôi 1 lúc rồi về chứ chẳng chăm sóc tôi được ngày nào. Mỗi lần vào anh lại than vãn chuyện tiền bạc rồi nói: “má và chị hai nói ở quê cũng đầy người bị như thế, cứ về nhà mà nằm khi nào đẻ thì đẻ, nằm viện làm gì cho tốn tiền”. Vậy là nằm viện được 1 tuần thì tôi xin ra viện, về nhà dược 4 hôm thì tôi lại sốt cao, lại phải nhập viện lại. Nằm được khoảng 10 ngày anh lại than hết nhiều tiền. Vậy là lại xin ra viện về nhà nằm. Đường từ bệnh viện tỉnh về nhà khoảng 40km, đường lại khó đi nên lần này về tôi bì động thai. Tôi về nhà được 1 đêm thì hôm sau tôi đau bụng quằn quại, và bị ra máu rất nhiều. Bố mẹ tôi lại vội vàng đưa tôi đi cấp cứu ở bệnh viện Buôn Hồ. Bác sĩ khám và thấy tôi có dấu hiệu sinh non. Bác sĩ hỏi: “chồng đâu? Sao không thấy đưa đi, thai bao nhiêu tuần rồi ,có biết không?hay là không biết tính?” Chắc họ nghĩ tôi chửa hoang nên không biết tính và lần nào đi cấp cứu cũng không thấy chồng đâu. Tôi tủi thân lắm, môi run run ,nghẹn ngào cố nuốt từng giọt nước mắt vào trong. Bác sĩ thấy tình trạng nguy hiểm cho cả mẹ và con nên đã chuyển tôi lên bệnh viện tỉnh ĐakLak. Tôi cứ khóc, những giọt nước mắt của sự đau đớn về thể xác hay tôi đang khóc vì tim tôi đau. “Mẹ ơi…con có làm sao không…? em bé của con có làm sao không …? bác sĩ nói sao hả mẹ…? bố ơi…mẹ ơi…con sợ lắm”. Mẹ nắm chặt tay tôi mà nói: “cố gắng lên con Bác sĩ sẽ chuyển con lên Bệnh viện tỉnh, ở đó có đầy đủ thuốc và sẽ giữ thai lại cho con, không sao đâu con”. Nước mắt tôi cứ chảy, cổ họng nghẹn đắng lại vì thương đứa con trong bụng, thương bố mẹ vất vả vì tôi và thương chính tôi nữa. Bố bế tôi lên đưa ra xe cấp cứu, bố gầy gò nhưng vẫn cố gắng bế tôi, cơ thể tôi liệt nhưng đầu óc tôi vẫn hiểu được nỗi cực khổ của bố mẹ tôi. Tôi thấy điều đó trong từng hơi thở gấp gáp trong từng nếp nhăn trên gương mặt bố mẹ tôi. Tôi thương bố mẹ lắm nhưng biết làm gì được lúc này.
Tại Bệnh viện tỉnh các Y, Bác sĩ đã cố gắng điều trị cho tôi nhưng cũng chỉ giữ thai thêm được 1 tuần nữa, khi đó là tuần thứ 31 thì tôi đau bụng trở dạ.

Đêm 1/9/2012 tôi cố lết mình leo lên bàn đẻ, mồ hôi toát ra, nằm run lên. Bác sĩ khám cho tôi và cho tôi ngậm 1 viên thuốc giữ thai, tôi cứ nằm đó để theo dõi,đến sáng 2/9 Bác sĩ đưa tôi về lại phòng chờ sinh. Đến tối tôi lại đau bụng, tôi lại cố lết mình leo lên bàn nằm, Bác sĩ khám xong thì truyền cho tôi 1 chai thuốc giữ thai và nói: “cố gắng giữ đứa bé trong bụng thêm ngày nào tốt ngày đó”. Rồi đưa tôi về lại phòng chờ sinh. Thuốc ngấm đến đâu, mặt mày tôi tối sầm tới đó, tôi không thấy được gì, rồi nằm mê man. Truyền hết chai thuốc đó là trưa ngày 3/9, tôi đau bụng quằn quại, thều thào nói với mẹ: “mẹ ơi, con…đau…bụng…lắm”. Một tháng trời vật lộn bên tôi mẹ tôi cũng mệt lắm rồi. Hôm nay tôi mới thấy rõ mẹ gầy đi nhiều , 2 hốc mắt lõm sâu và thâm quầng vì ròng rã thức trông tôi. Mái tóc mẹ đã xuất hiện nhiều sợi bạc vì suy nghĩ cho tôi. Tôi tự nhủ: “mẹ ơi con xin lỗi mẹ, vì con mà mẹ đã khổ bao nhiêu”. Mẹ tôi gọi điện báo cho chồng và mẹ chồng tôi biết tôi sắp sinh từ hôm 1/9 nhưng anh và má chồng không ra. Mẹ tôi vừa buồn vừa giận, tại sao lại có người chồng nào vô tâm như vậy chứ.
Cơn đau càng lúc càng tăng, mẹ tôi phải nhờ chồng chị cùng phòng khiêng tôi sang phòng sinh, vừa khiêng tôi ra đến cửa thì tôi vỡ nước ối. Bác sĩ đặt tôi lên bàn, rồi khám cho tôi và nói: “E bị liệt, thai còn non tháng chưa quay đầu nên sẽ khó khăn đấy, em phải cố gắng”. Rồi chị ra ngoài gọi mẹ tôi nói: “thai non tháng, chưa quay đầu, sản phụ bị liệt, nên sẽ khó khăn,gia đình phải chuẩn bị tinh thần đi”. Mẹ tôi tuy sốc nhưng vẫn giữ bình tĩnh, ngoài phòng sinh ai cũng đều lo lắng cho tôi, mẹ tôi cứ đứng cầu trời phù hộ cho tôi mẹ tròn con vuông. Tôi nằm trong phòng sinh không dám khóc, mím chặt môi và lấy hết sức để sinh. Bao nhiêu cố gắng cuối cùng con tôi cũng chào đời, con tôi khóc oe… oe, nó bé lắm, nhưng hai mắt đen láy cứ nhìn ngược nhìn xuôi. Chị Hồng người đỡ đẻ cho tôi nói: “con trai em nặng 1,6 kg, nhưng bé còn non nên sẽ chuyển xuống khoa nhi nằm lồng kính”. Tôi vô cùng hạnh phúc nhưng cũng rất buồn vì không được ôm ấp con như bao người khác. Những giọt nước mắt lăn dài chảy xuống tai tôi, những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc vì được làm mẹ, giọt nước mắt của sự đau đớn và buồn tủi.

Tôi sinh xong thì chồng tôi mới ra, gặp mẹ tôi anh nói: “Trang sinh rồi hả mẹ? tự sinh hay là mổ? má con nói ngày hôm nay là ngày tam nương xấu lắm”. Mẹ tôi chưa hết giận vì báo cho anh ra từ hôm 1/9 đến nay 3/9 anh mới ra, không hỏi han được một câu đàng hoàng lại thốt ra 1 câu như thế. Tính mạng 1 người đổi lấy 1 người mà anh lại có thể vô tâm nói ra những lời ấy.

Sinh xong nhưng tôi vẫn chưa thể đi lại được, mấy hôm sau má chồng tôi mới vào. mẹ tôi trông tôi và chạy đi chạy lại lo cơm nước cho tôi và má chồng tôi. Còn má chồng tôi không thể nâng đỡ tôi được nên bà trực ở khoa Nhi nơi con tôi đang nằm bên trong để Bác sĩ có cần báo gì thì có người. Má chồng tôi có tuổi rồi nên chắc bà không chịu được cảnh ở bệnh viện, bà nói đau lưng, đau đầu suốt. Mẹ tôi an ủi má tôi: “thôi chị cố gắng vì con vì cháu”. Má tôi nói “tui thì ở chừng mô biết chừng nớ, chứ ở quê có mình ông nhà tui, còn trâu, bò, heo sắp đẻ nữa”. Nghe vậy tôi cũng buồn lắm, con cháu nằm viện không biết thế nào mà má tôi chỉ lo cho con trâu con bò ở quê sắp đẻ.

Mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Nhìn những người mẹ xung quanh, họ được ôm con vào lòng, nâng niu, cưng nựng. Những đứa trẻ được bú dòng sữa mẹ ngọt ngào và ấm áp. Tôi chạnh lòng nghĩ đến mình, nghĩ đến con mình đang nằm cô đơn trong phòng bệnh, không được mẹ ôm ấp, không được bú dòng sữa ấm áp của mình, mà thay vào đó là những thứ dây rợ, tiêm truyền, và bình oxy. Tủi thân tôi bật khóc, mẹ tôi và những người xung quanh an ủi tôi giữ sức khỏe, con ra viện còn có sức mà chăm con.

Tôi cố gắng vịn vào vai mẹ tôi tập đi, những bước đi nặng nề và khó nhọc. 10 ngày sau tôi ra viện, mẹ mua cái giường xếp đặt dưới gầm cầu thang BV cho tôi nằm. Má chồng tôi ở được 13 ngày thì chị chồng tôi vào thay.
Con tôi được 15 ngày tuổi, trưa hôm đó tôi đang nằm thiu thiu thì nghe có người gọi tôi: “mày xem con mày kìa, Bác sĩ đưa đi chụp phim thì phải”. Khi ấy chị chồng tôi và mẹ tôi đã đi theo, tôi cố ngồi dậy, đứng lên tập tễnh bước theo. Nhưng chiếc xe đẩy con tôi đi nhanh quá tôi không theo kịp, tôi vẫn cố gắng đi và tìm đến phòng chụp phim. Tôi thấy chị chồng tôi đang ngồi ở cửa, tôi vừa khóc vừa hỏi chị:“ chị ơi ? con em đâu rồi, cu Tin đâu hả chị?”. Rồi tôi thấy mẹ tôi đang ở trong phòng chụp phim. Trong chiếc xe đẩy có 3 đứa trẻ, con tôi nằm ngoài, nó bé lắm và yếu nữa. Chẳng hiểu sao lúc nhìn thấy con tôi, cổ họng tôi nghẹn cứng lại, nước mắt cứ thế trào ra không ngăn được. Tôi tiến lại gần hơn, nước mắt dàn dụa.Từ lúc sinh ra đến bây giờ tôi mới được gặp con tôi. Bác sĩ nói đặt con tôi lên bàn để chụp phim. Xung quanh người con tôi toàn là dây rợ, con tôi bé lắm lúc sinh ra nó được 1,6 kg nhưng đến hôm nay nó chỉ còn 1,4 kg thôi. Nhìn con tôi thoi thóp thở mà lòng tôi đau quặn lại, lần đầu tiên tôi được đứng gần con, được nhìn thấy con nhưng nó bé lắm, tay và chân của nó chỉ bé bằng ngón tay cái của mình mà thôi. Tôi cứ cầm lấy chân và tay con tôi mà khóc, lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng và cao quý đến chừng nào. Con tôi khóc “e…e” tiếng khóc bé và yếu lắm, đôi mắt đen láy nhưng mệt mỏi, nó nhìn tôi rồi nhắm lại. Khổ thân con tôi chắc nó mệt lắm, tôi ngẹn ngào trong tiếng nấc và dỗ dành: “Cu Tin…của mẹ…mẹ đây…mẹ thương con mà…con cố gắng lên… mau khỏe… rồi… về …với… mẹ”. Lần đầu tiên tôi được gọi con tôi và được xưng là mẹ. Lúc đó tôi chỉ muốn được bế con lên ôm vào lòng mà ấp ủ. Niềm hạnh phúc xen lẫn tủi thân và đau khổ. Mẹ thấy tôi khóc cũng buồn lắm, bà biết cháu mình đang yếu đi nhiều nhưng vẫn giữ bình tĩnh và an ủi tôi: “con yên tâm đi, nó bé thế thôi nhưng khỏe thế này mà, đấy con xem, chân nó đạp thế này cơ mà”. Chụp phim xong họ lại đưa con tôi về khoa Nhi, tôi tập tễnh vịn tường đi theo sau, 2 mắt cứ nhòa đi vì khóc, tôi không thể nào quên được hình ảnh con tôi lúc đó, một đứa trẻ sinh non da dẻ và mọi bộ phận của cơ thể còn chưa hoàn thiện. Lòng tôi đau, tim tôi đau lắm.

17 ngày điều trị ở Bệnh viện (BV) tỉnh không có tiến triển gì, gia đình tôi xin chuyển cháu vào BV Nhi Đồng 2. TPHCM để điều trị. Ca chuyển viện ngày hôm đó có cả con của 2 vợ chồng anh Bảy-Hạnh cũng sinh non. Sáng 20/9 mẹ tôi và chị chồng tôi đưa con tôi đi. Vì tôi còn yếu nên không thể đi theo được. Nhìn con tôi yếu lắm, hôm nay nó không mở mắt ra nổi nữa, thở cũng thoi thóp và đứt quãng, đầu nó ngẹo sang 1 bên. Tôi cố kìm nén mà cổ họng cứ ngẹn đắng lại, nước mắt cứ trào ra, tôi cố gắng lắm mới nói với con tôi được 1 câu: “con cố gắng lên…mau khỏi bệnh rồi về với mẹ nha con”, chị chồng tôi bế con tôi cũng khóc theo. Cửa xe đóng lại, chiếc xe hú còi rồi chạy ra khỏi BV. Tôi cứ đứng nhìn theo mà lòng đau nhói, cầu trời phù hộ cho con tôi mau khỏe lại. 5h chiều xe cấp cứu đưa con tôi vào đến BV, làm thủ tục nhập viện cho con tôi xong thì trời cũng đã tối. Chị chồng tôi ở lại 1 đêm, sáng hôm sau chị vào nhà người quen ở gần đó chơi, còn mình mẹ tôi ở BV. 5 ngày sau mẹ gọi chị vào nộp tiền viện phí cho cháu. Lúc đi chồng tôi nói với tôi là đưa cho chị 2 triệu để lo cho con tôi. Nhưng chị đưa cho mẹ tôi 1,5 triệu. Tôi hỏi chồng tôi thì lúc đó chồng tôi lại bảo: “ anh đưa cho chị Hai 1,5 triệu”. Tôi cũng không quan tâm chỉ mong sao con tôi khỏe lại. Nhớ và thương con, tôi đã đón xe vào BV chăm sóc con dù khi đó tôi vẫn chưa bình phục hẳn. Tôi vào đến nơi chị chồng tôi cũng về quê luôn. Mấy hôm sau con tôi bị viêm ruột hoại tử do nhiễm trùng BV, đi tiêu phân ra máu , phải nhịn ăn 20 ngày. Chị chồng tôi điện hỏi tôi sức khỏe con tôi, tôi cũng nói con tôi đang bệnh như thế, thì chị nói tôi: “Sao lúc Hai ở trong đó thằng cu khỏe lên ký, bây giờ Hai về thằng cu lại bị bệnh” . Tôi buồn lắm, người đau khổ nhất lúc này là tôi, tôi đâu có muốn thế đâu mà chị chồng nói như thể do tôi mà cháu chị bị như vậy.

Một hôm, BS báo cho tôi biết: “ tình trạng bệnh của cháu rất nguy hiểm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, mong người nhà bình tĩnh và kiên trì”. Rồi nói tôi báo cho chồng và gia đình chồng vào thăm cháu, lỡ có chuyện xấu thì cũng có cả hai bên gia đình. Nghe tôi báo tình trạng của con, và nói anh vào thăm con 1 lần nhưng anh cũng không vào còn nói tôi: “ không biết đẻ, người ta đẻ như gà như vịt, mình đẻ có một đứa mà nằm viện mãi không về”. Từ hôm biết con bệnh nặng anh và gia đình anh không thèm ngó ngàng gì đến con tôi vì nghĩ nó sinh non nên chắc cũng khó cứu sống được. Có 1 lần tôi gọi điện nhắn anh gửi tiền vào lo cho con, anh càu nhàu nói tôi:“suốt ngày chỉ tiền”, chị chồng tôi thì nói “ trẻ em dưới 6 tuổi nằm viện làm gì mất đồng nào mà cứ nói gửi tiền suốt”. Tôi buồn lắm, anh và gia đình anh có nằm viện đâu mà biết được hết nhiều tiền hay ít, trong khi con sinh non phải điều trị bằng mọi phương pháp. Tôi cũng không muốn nói thêm gì nhiều, từ bữa đó bố tôi ở nhà hái cà phê rồi bán tươi lấy tiền gửi vào lo cho cháu. Ngoài số tiền bố tôi bán cà được còn phải vay thêm tiền mặt của những người xung quanh đó gửi cho tôi lo cho con. Chỉ mong sao cứu được con tôi.

Tôi và mẹ cũng cố gắng chi tiêu tiết kiệm, dành tiền lo cho con tôi nữa. Hai mẹ con tôi chỉ xin cơm từ thiện về ăn, thấy tôi mới sinh mà ăn uống không ra sao, những người xung quanh họ thương tôi lắm, người thì cho đồ ăn, người cho tiền. Có bác tên Việt quê ở Quảng Nam cũng đi chăm cháu thấy tôi vậy, bác thương lắm cứ mua đồ ăn cho tôi rồi động viên tôi ăn lấy sức mà chăm con. Tôi chợt nghĩ: “người ngoài họ còn tốt với mình vậy mà sao chồng tôi thì vô tâm quá”.

Ngày 18/10 BS gọi tôi vào và nói: “do cháu sinh non lại nhẹ ký nên ảnh hưởng đến mắt phải chuyển viện đẻ mổ không thì sẽ mù”. Lúc ấy tôi đau đớn và thương con biết chừng nào. Tôi gọi cho chồng tôi mang tiền vào để mổ mắt cho con nhưng anh nói không có tiền. Tôi nói: “anh hỏi mượn ba má và các anh chị mỗi người một ít sau này về rồi mình làm rồi trả sau”, nhưng anh nói: “ngoài quê làm gì có tiền mà cho vay”. Tôi buồn và thương con nên đã điện về xin cậu dì tôi ở tận ngoài Bắc, cậu dì góp vào gửi cho tôi 4 triệu. Còn chồng tôi nói chỉ có 1 triệu nên gửi cho tôi 1 triệu chứ anh cũng không vào với con.

Chiều hôm đó tôi làm thủ tục chuyển con tôi sang BV Nhi Đồng 1 TPHCM để mổ. Bao nhiêu mệt nhọc, khổ cực và thiếu thốn, tôi và mẹ đều cố gắng chịu đựng chỉ mong sao con tôi được phẫu thuật và không bị mù.
Ngày 19/10 các BS phẫu thuật cho con tôi đến ngày 20/10 con tôi được xuất viện và chuyển về lại BV Nhi 2.TP tiếp tục điều trị.

Tại BV Nhi đồng 2, được điều trị tích cực nên đến ngày 31 /10 con tôi được ra viện, hẹn 7 ngày sau tái khám. Tôi ôm con vào lòng, tôi vui biết chừng nào, cuối cùng con đã khỏe. Vì nhà xa nên 3 mẹ con bà cháu tôi thuê nhà trọ gần BV ở, 7 ngày sau tái khám. Khi biết con tôi ra viện chồng tôi mừng lắm điện cho tôi liên tục. Nhưng ở nhà trọ đến đêm thứ 4 thì con tôi bị sốt cao. Sáng 5/11 tôi và mẹ tôi vội vàng đưa con quay lại BV. BS khám rồi nói do con tôi vẫn còn nhiễm trùng nên phải nhập viện lại để điều trị. Vậy là con tôi chưa hết bệnh, vẫn chưa thể về nhà được. Sau khi làm các xét nghiệm thì biết con tôi bị viêm phổi, vàng da ứ mật, viêm đường tiết niệu, viêm tinh hoàn. Tôi buồn lắm, con tôi được 2 tháng nhưng mới chỉ được 2 kg thôi, vậy mà phải chịu bao nhiêu đau đớn của bệnh tật.

Con tôi phải tiêm và truyền kháng sinh tích cực. Con tôi bé quá mỗi lần lấy ven để tiêm thuốc là rất khó, lấy hết 2 tay, 2 chân, lách, bẹn, cổ, rồi cạo trọc cả đầu để lấy ven, có hôm lấy cả chục lần mới được. Con tôi nằm đó , khóc thét lên, mắt nó trợn lên nhìn tôi như cầu cứu, những lúc như thế tôi chỉ muốn đẩy những người y tá kia ra không tiêm chích gì hết. nhưng nghĩ con mình có bệnh tôi đành phải dấu nỗi đau vào tận đáy lòng mà nước mắt vẫn trào ra mặn đắng. Ngày nào cũng thế, mỗi tiếng khóc, tiếng thét của con tôi như hàng ngàn mũi dao đang dày xéo, đâm vào tim gan tôi.

Sau nửa tháng tích cực điều trị con tôi đã được xuất viện. Buổi sáng làm thủ tục xuất viện thì buổi chiều con tôi bị sốt lại. Ngỡ tưởng con tôi đã hết bệnh, nào ngờ lại phải nhập viện lại để điều trị kháng sinh thêm nửa tháng nữa. Quần áo, đồ đạc mẹ tôi đã xếp gọn vào mấy cái túi để ra xe về, vậy mà vẫn chưa thể về được. Mẹ tôi ngồi sụp xuống đất ngay trong phòng bệnh, mẹ tôi khóc và kêu gào, 2 tay mẹ tôi cứ dơ lên rồi đập xuống đất liên tục. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ như vậy, có lẽ do mẹ đã phải chịu nỗi đau buồn và uất hận trong suốt mấy tháng qua, hôm nay bà không thể kìm nổi nên đã như vậy. Mẹ tôi vừa khóc vừa mếu: “Ối ông trời ơ.. .ơi…sao ông không thương con…. thương cháu tôi vậy….sao ông không thương tôi…con cháu tôi đã phải nằm viện cả gần 5 tháng rồi…mà sao ông không thương con, thương cháu tôi sao hả ông trời…ông cho cháu tôi khỏe lại đi ông trời ơ…ơi.”. Thấy mẹ tôi khóc, mọi người trong phòng bệnh ai cũng khóc theo, rồi họ lại hỏi tôi: “vậy chồng đâu sao không vào chăm sóc, để bà già chăm suốt vậy?” , tôi nói: “chồng con phải làm không vào được”, họ lại nói: “vợ con ốm đau không nghỉ được vài ngay mà chăm sóc à, người gì mà vô tâm , vô lo quá vậy” . Họ thấy thương hoàn cảnh mẹ con bà cháu tôi nên người cho 50 ngàn, người cho 1 trăm, động viên tinh thần. Tôi lúc đó bế con, nước mắt cứ chảy dài trên má, không biết nói gì ngoài câu: “ con cám ơn”.

Càng nghĩ càng tủi thân , từ ngày con tôi bị bệnh phải nhập viện lại, anh không động viên tôi mà cứ trách móc nói tôi là : “sao nằm viện lâu thế, mãi không khỏi à”. Tôi điện cho anh vào thăm con anh cũng không vào lần nào, gọi cho má chồng tôi nói má vào thăm cháu, má tôi chỉ nói: “má không có tiền”. Tiền bạc cũng chỉ là một phần, còn tình cảm và sự quan tâm mới là quan trọng, vậy mà tôi không hiểu được tại sao những con người được gọi là cha, là bà lại có thể nói được những lời nói vô tình ấy.

Ngày 4/12/2012 , sau nửa tháng điều trị , con tôi đã hết bệnh và được xuất viện về nhà.Vậy là ròng rã hơn 5 tháng trời mẹ con tôi phải nằm viện. Hơn 5 tháng mẹ tôi đi theo tôi, mẹ chỉ biết nằm đất, ăn cơm từ thiện. Hôm nay được ra viện tôi chỉ mong sao không bao giờ phải quay trở lại nữa.

Ra viện về nhà, mọi thứ đều thay đổi cả, tình cảm của chồng cũng thay đổi. Tôi nghi ngờ trong thời gian dài tôi và con nằm viện, anh đã phản bội mẹ con tôi. Tôi lục tìm trong chiếc điện thoại cũ của anh thì phát hiện có một số điện thoại lạ được anh lưu là “Bạn Tốt”, và biết 2 người thường xuyên nhắn tin gọi điện cho nhau. Tôi bí mật tìm hiểu và biết đó là 1 cô gái mà chồng tôi có quan hệ tình cảm. Cô gái đó là sinh viên đại học. Sau khi biết chuyện tôi không làm ầm lên như bao người phụ nữ khác, tôi chỉ nhẹ nhàng nói chuyện với cô ấy như 2 người bạn. Tôi hỏi: “em và chồng chị quen nhau lâu chưa? Và đã có đi quá giới hạn chưa ?”. Thì cô ấy nói: “ em và chồng chị cũng quen nhau một thời gian rồi, anh nói anh chưa có vợ, và rất yêu em, nên em và anh ấy có quan hệ với nhau 3 lần rồi”. Tôi cảm thấy choáng váng nhưng tôi cũng hiểu tâm trạng cô ấy chắc giờ đây cũng đau khổ như tôi. Tôi khuyên cô ấy: “ thôi em hãy quên con người ấy đi, và hãy làm lại cuộc đời, tương lai em còn dài mà”. Khuyên người khác được như vậy nhưng chính tôi đang là người yếu đuối, trái tim tôi đang rỉ máu, vì bị lừa dối, bị phản bội.

Nghĩ đến đứa con nhỏ còn thơ dại, mà tôi đã cố gắng vượt qua cú sốc này. Tưởng rằng sóng gió đã qua, nào ngờ tôi lại phát hiện ra anh có quan hệ với 1 người phụ nữ đã có chồng. Tôi gọi điện hỏi chị ta thì chị ta nói: “ chị và chồng em chỉ là bạn bè cùng làm nghề bánh mì với nhau, thỉnh thoảng gọi điện nói chuyện làm ăn thôi”. Bao nhiêu chuyện xảy ra với tôi, vợ chồng tôi ngày càng mâu thuẫn trầm trọng. Anh hay đánh đập tôi và coi thường tôi.

Ngày 17/6/2013 anh đã đánh tôi chỉ vì mối quan hệ không rõ ràng với người phụ nữ đã có gia đình kia. Tôi nói anh hãy giải thích rõ ràng thì anh đã đánh tôi, tôi khóc thì anh nói: “ mày còn khóc nữa à”, rồi anh giật lấy đứa con tôi đang ẵm trên tay, rồi dùng chân đạp lên lưng lên đầu tôi, tôi ngã gục xuống cạnh cái cối đánh bột mì, tôi đang cố gắng đứng lên để chạy đi thì mấy cái đá liên tục vào mặt tôi, lúc đó mắt tôi nảy lửa, đầu choáng váng mặt mũi tối sầm lại, máu ở miệng, ở mũi tôi ộc ra, tôi cố vùng dậy thoát ra lối đằng sau nhà chạy sang nhà hàng xóm. Anh vừa bế con vừa chạy theo tôi, và giơ chân lên đạp tiếp vào người tôi. Con tôi thấy ba đánh mẹ hoảng sợ khóc thét lên. Anh chỉ quay về và không đánh tôi nữa khi bác chủ nhà chạy ra can. Sau đó bác đưa tôi xuống trạm xá. Khi tỉnh lại về nhà con tôi đang ngủ, anh thấy mặt mũi tôi bầm dập, nhất là con mắt sưng húp tím bầm không mở ra được, anh cũng không nói gì mà lấy xe máy chạy đi chơi. Trời về chiều đổ mưa lâm thâm, tôi vội bế con đón xe ra bệnh viện khám. Rồi tôi phải về nhà bố mẹ tôi ở. Khoảng 10 ngày sau tôi có gửi hình ảnh bị anh đánh đập xuống Quảng Nam cho ba má chồng tôi, nhưng họ không nói gì mà còn trách mẹ tôi là: “chị cứ vơ con vơ cháu về nhà mà chăm làm gì”. Thử hỏi tôi bị chồng đánh như vậy anh không quan tâm chăm sóc đưa đi bệnh viện mà bỏ đi chơi, bố mẹ tôi chăm sóc cho vậy mà ba má chồng tôi không một chút thông cảm. Vì nghĩ thương con nên tôi đã bỏ qua cho anh mà không báo chính quyền.

Biết bố mẹ tôi đã hi sinh cho con cái, lại rất khổ tâm khi con gái lấy phải một người chồng vũ phu và ích kỉ nhưng anh vẫn không để bố mẹ tôi được yên. Mỗi lần đánh tôi xong anh lại điện về cho bố mẹ tôi và nói: “con Trang nó hỗn láo nên con mới đánh, bố mẹ lên mà rước con gái về mà nuôi”.

Không chỉ một lần mà rất nhiều lần anh xúc phạm đến tôi và bố mẹ tôi, thậm chí biết bố mẹ tôi khổ anh còn nói: “bố mẹ mày khổ thì tao cho khổ luôn”.

Bố mẹ tôi buồn lắm nhưng vẫn rất thương con cái, vợ chồng tôi làm bánh mì cần phải có củi để đốt lò, bố mẹ không quản ngại khó khăn tìm mua củi ở tận Buôn Hồ rồi cưa cắt thuê xe chất lên xe chở lên ĐăkNông cách 70km cho vợ chồng tôi. Để trả ơn bố mẹ tôi anh mua một cái ti vi 2 triệu nói biếu bố mẹ tôi nhưng bố mẹ tôi không nhận vì nghĩ chúng tôi còn khó khăn. Nhưng anh nói: “không đáng bao nhiêu, con biếu bố mẹ để bố mẹ xem”.

Ngày sinh nhật con trai tôi tròn 1 tuổi (03/09/2013), anh đã chửi mẹ và em gái tôi không ra gì trước mặt má anh, nhưng má anh cũng không nói gì, anh nói: “mẹ nó chỉ bằng tuổi con tuổi cháu má thôi, việc gì má phải tôn trọng”. Anh còn nói với tôi: “bố mẹ mày giúp tao thì tao mua cái ti vi coi như huề, tao không phải mang ơn ai hết”. Tôi không thể ngờ được, người mà trước kia tôi và gia đình tôi đã tin tưởng là người hiền lành thật thà lại có thể nói ra những lời nói ấy. Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến tôi và gia đình tôi không còn tin anh và không thể trờ lại bình thường như trước được.

Vì nhiều lần bị anh đánh đập cùng với sự ích kỉ cá nhân của anh trong cuộc sống hàng ngày khiến tôi rất mệt mỏi và sợ hãi. Từ đó tôi không còn cảm giác vợ chồng với anh nên không thể gần gũi chồng được. Thấy tôi như vậy thì má chồng và chồng tôi lại đi xem bói và nói rằng: “do tôi bị người âm theo, nên nằm bên chồng mà không có cảm giác với chồng”.

Tết năm 2014 tôi về quê anh ăn tết. Mùng 1 tết có người nhà anh tới chơi và hỏi má tôi: “con gái thằng Vương năm nay chắc cũng 5 tuổi rồi nhỉ?”, tôi tím mặt, người nóng phừng phừng. Vậy là đã rõ, anh và vợ cũ trước đây đã có 1 đứa con gái, vậy mà nhiều lần gia đình tôi hỏi thì anh và gia đình anh nói: “có vợ nhưng chưa có con”. Tôi buồn lắm, cảm thấy thất vọng vô cùng, và càng thất vọng hơn khi má chồng tôi nói với tôi: “nó ngu thì cho nó nuôi con một mình”. Chỉ vì chuyện đó mà sáng mùng 2 tết anh đã đánh tôi ngay trước mặt ba má anh. Mấy cái đấm liên tục vào mặt tôi máu miệng máu mũi ộc ra, tôi ngất xỉu đi, khi tỉnh dậy tôi chỉ thấy nguyên một cái áo đẫm máu.

Chú chồng tôi biết chuyện không khuyên bảo cháu mình mà còn nói thêm: “mày cứ ly dị vợ đi rồi tao đi hỏi vợ khác cho mày”. Chú còn nói: “lần sau có đánh thì đóng cửa vào mà đánh, trước khi đánh thì bỏ sẵn vào túi vài ba trăm ngàn, đánh cho gẫy răng rồi ném tiền vào mặt tự đi mà chữa”. Trong gia đình có nhiều người như thế thì làm sao tôi sống nổi. Chú chồng thì như thế, chị chồng thì khinh miệt chê tôi: “chỉ học trung cấp, chứ cỡ như em trai chị có bỏ vợ nữa thì vẫn lấy được con khác ngon lành”.Tôi nghĩ anh và gia đình anh đã lừa dối tôi mà còn hành hạ tôi đủ thứ. Biết bao nhiêu chuyện xảy ra khiến tôi mệt mỏi vô cùng. Khi ốm đau thì không ai quan tâm chăm sóc. Buồn và tủi nhiều lúc muốn buông xuôi tất cả nhưng nghĩ đến đứa con còn khờ dại tôi đã cố gắng cho dù bị đánh đập xỉ vả.

Vì suy nghĩ nhiều và phải thức đêm làm, và một phần vì lần anh đánh tôi vào mắt mà mắt tôi đã bị ảnh hưởng. Cuối năm 2013 bác sĩ Tuấn khoa mắt bệnh viện Đại học Tây Nguyên khám và phát hiện mắt tôi đang có dấu hiệu mù do tổn thương dây thần kinh thị giác, nên đã chỉ định cho tôi mổ. Nhưng anh và gia đình anh lại nói rằng: “mổ xong có sáng không, không lại mất tiền mà còn mù thêm nữa”,tôi buồn lắm cứ khóc hoài và chịu đựng một mình cho đến đầu tháng 12/2014 cũng bác sĩ Tuấn khám và nói mắt tôi đã có dấu hiệu tổn thương trầm trọng, phải mổ ngay không sẽ mù. Sau khi nghe bác sĩ trình bày tình trạng bệnh của tôi, anh nói sẽ về thu xếp rồi mổ mắt cho vợ. Nhưng chỉ ngay sau khi rời khỏi bệnh viện anh lại khó chiụ nhiếc móc tôi và than vãn là không có tiền, thậm chí thấy tôi đau anh còn chửi: “mày hỗn láo quá nên trời mới phạt mày như thế đó”. Trời ơi, tôi không thể ngờ được người mà tôi chọn làm chồng lại có thể buông ra câu nói nhẫn tâm như thế. Tôi tự hỏi, người mình lấy làm chồng có phải là con người không nữa. Người mà bấy lâu nay tôi yêu thương, tôi hi sinh tất cả, từ bỏ cả nghề nghiệp của mình quên đi bản thân mình để lo cho chồng cho con vậy mà giờ đây tôi bị bệnh anh không an ủi, san sẻ mà có thể thốt ra những lời nói vô tâm ấy.

Tôi buồn lắm, ba năm chung sống làm lụng cùng chồng, tiền bạc cả 2 vợ chồng làm ra anh đều giữ hết, tôi muốn mua gì cũng phải ngửa tay xin chồng từng đồng. Bây giờ tôi ốm đau, anh lại không muốn bỏ tiền ra chữa cho tôi. Tôi nằm ôm con, nhìn đứa con thơ dại mà nước mắt tôi cứ trào ra: “cu Tin của mẹ, mẹ không muốn bị mù đâu, mẹ muốn nhìn thấy con lớn lên, muốn tự tay chăm sóc con từng ngày. Con trai của mẹ hãy cho mẹ sức mạnh, cho mẹ can đảm để vượt qua nỗi đau này”.

Bố mẹ tôi biết chuyện tôi bị bệnh như thế mà anh không quan tâm chăm sóc lại còn nói ra những lời nói phũ phàng ấy. Bố tôi buồn rầu điện cho anh xin cho tôi về nhà để bố mẹ tiện chăm sóc rồi thu xếp đưa tôi đi mổ. Thấy thế anh mừng lắm, sáng hôm sau tôi đón xe buýt về nhà anh chỉ đưa cho tôi 200 ngàn để đi xe.

Mấy hôm sau mẹ tôi đưa tôi lên bệnh viện mắt Tây Nguyên ở Buôn Ma Thuột để phẫu thuật. Vì điều kiện chưa thể mổ cả 2 mắt, lại có con nhỏ nên tôi xin mổ trước một mắt, chi phí là 3 triệu đồng (vì tôi có bảo hiểm), sau khi nhập viện và đóng tiền viện phí xong, lúc sau anh mới ra đưa cho tôi 3,5 triệu nhưng tôi không cầm, tôi nói với anh: “thôi anh cầm về lo công việc ở nhà nữa, tiền mổ mắt cho em mẹ đã đóng rồi”. Nhưng anh cứ nhét vào tay tôi nói trả lại cho mẹ. Từ lúc đó anh cũng không đưa thêm đồng nào. Mổ mắt xong xuất viện về nhà mọi sinh hoạt của tôi và con tôi đều nhờ vào bố mẹ tôi. Rất nhiều lần tôi và con tôi nằm viện nhưng chưa bao giờ anh và gia đình anh quan tâm chăm sóc. Lần này cũng vậy, từ hôm đó tôi cảm thấy mình không thể cố gắng hơn được nữa, tôi quyết định sau khi khỏe lại sẽ đi làm công việc của tôi còn anh sẽ làm công việc của anh, mỗi người một công việc để giảm bớt đi mâu thuẫn.

Hai tháng tôi ở nhà bố mẹ tôi, thỉnh thoảng anh về thăm con, tôi không cấm đoán việc anh gặp con hay giành giựt con cho riêng mình, vì tôi nghĩ con tôi cần có cả cha và mẹ. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến chiều 28 tết Ất Mùi 2015, anh về và nói chở con đi chơi xung quanh hàng xóm. Tôi không ngần ngại gì chỉ nhắc anh trông con cẩn thận. Nào ngờ anh chở con tôi đi và không đưa về nữa. Tôi điện cho anh thì anh không nghe máy, mãi sau anh điện lại và nói tôi đừng điện nữa anh đưa con về quê nội ăn tết. Tôi rất lo lắng vì con tôi từ nhỏ quen có mẹ bên cạnh, nó lại sinh non nên 2,5 tuổi rồi mà mới bập bẹ nói. Tôi lo lắng nên đã điện về cho má chồng tôi nhờ má chồng và mọi người chăm sóc con tôi, ăn tết xong rồi vào. Những ngày sau đó tôi điện cho anh thì anh không cho tôi gặp con, lòng tôi nhớ con và lo cho con nên đã điện cho má chồng thì má chồng khóa máy. Mùng 7 tết bố tôi điện cho anh thì anh nói: “bố đừng điện cho con nữa, phiền phức lắm, cũng đừng điện cho ba má con, ba má con già rồi”. Anh và gia đình anh cướp con tôi đi không cho tôi gặp con và cũng không cho tôi biết con đang ở đâu. Tôi nhớ lại có lần anh nói với tôi: “con tao không có mẹ nó vẫn sống được, tao đổi tên mẹ nó trong giấy khai sinh cho nó luôn”.

Thế đấy, khi con cháu ốm đau thì họ lờ đi, không quan tâm chăm sóc, nghĩ nó không sống được nên không cần. Bây giờ tôi nuôi con tôi lớn thì họ lại cướp con tôi đi, tước quyền làm mẹ của tôi, ép một đứa trẻ mới 2,5 tuổi phải quên mẹ. Anh cướp tất cả của tôi, tiền bạc 3 năm chung sống làm lụng, anh cũng chiếm hết bây giờ đứa con mà tôi sinh ra tôi ấp ủ nuôi nấng từ khi con tôi còn trứng nước, từ lúc con tôi chỉ bằng một con chuột. Vậy mà giờ đây những con người ấy lại nhẫn tâm cướp đi tất cả của tôi.

Thì ra là thế, bây giờ tôi đã hiểu chị Sương vợ trước của anh không sống được với anh, vì anh là người chồng vũ phu, trong lòng chứa đầy mưu mô, toan tính thiệt hơn, tham lam và ích kỷ, và vì con chị ấy là con gái nên gia đình họ không cần, gia đình họ chỉ cần một đứa cháu trai mà nhẫn tâm sắp đặt ra âm mưu này, nhẫn tâm làm tổn thương một đứa trẻ thơ, ép nó phải xa mẹ, phải quên mẹ. Tôi tự hỏi thế gian này tại sao những người lương thiện vẫn cứ khổ, còn người ác vẫn cứ sống và làm những điều vô lương tâm. Giờ đây không biết con tôi đang ở đâu, và sống thế nào.Tôi đã đi tìm mà không biết chồng và gia đình chồng giấu con tôi ở đâu.

Từ nhỏ mẹ con tôi quấn quýt bên nhau, tôi chưa bao giờ dám rời xa con, con tôi cũng vậy, thằng bé quen có mẹ ở bên nó thương mẹ lắm. Tôi nhớ có một lần anh đánh tôi dã man lắm, anh đánh tôi xong thì lấy xe chạy đi chơi. Toàn thân tôi tím bầm, mặt mũi sưng húp, tôi leo lên giường nằm bất động, thằng bé leo lên giường lay tôi:
“mẹ…mẹ…”, tôi mệt lắm, nằm im, mở mắt ra thì thấy thằng bé tụt xuống đất chạy ra ngoài cửa lưới B40, 2 tay bám vào lưới, mắt nó nhìn ra đường, hơn 2 tuổi rồi nhưng nó mới bập bẹ nói nên chẳng thể gọi được ai, nó cứ khóc gào lên như cầu cứu, có lẽ lúc đó nó nghĩ tôi chết. Tôi thương con quá, bước ra và bế con tôi vào, hai mẹ con tôi cứ ôm nhau mà khóc, nó thấy nước mắt tôi chảy dài trên má, nó lấy cái khăn sữa của nó lau từng giọt nước mắt cho mẹ rồi ôm cứng lấy tôi như sợ tôi đi đâu mất rồi nói: “mẹ…mẹ ơi…mẹ yêu”. Tôi cũng ôm chặt lấy con, nước mắt cứ trào ra vừa thương mình vừa thương con. Tôi nghẹn ngào nuốt nước mắt rồi nói với con: “mẹ xin lỗi con, tại mẹ không tốt, mẹ đã làm con sợ, mẹ không chết đâu, mẹ phải sống để nuôi ku Tin nữa chứ, làm sao mà mẹ chết được khi con còn thơ dại thế này”.

Hơn 2 năm trời, mẹ con tôi chưa bao giờ xa nhau, vậy mà giờ đây, con tôi đang ở nơi nào? chắc là con tôi nhớ tôi lắm.

Tôi tin cuộc sống này có luật Nhân – Quả. Và vẫn còn có pháp luật lấy lại công bằng cho những người như tôi.

Theo webtretho

Leave a Reply

Or