Bi kịch cuộc hôn nhân vợ hàng cá, chồng bác sỹ
“Cô chỉ là một bà bán cá ngoài chợ mà dám ý kiến mấy vấn đề liên quan đến học thức hả? Cô có học đến lớp 10 không?”. Chị ngẩng mặt nhìn chồng và cay đắng nhận ra, đối với anh chồng bác sỹ của mình, chị chỉ là hạng ngu si, đần độn.
Chị nghĩ mình đã quen với thái độ khinh bỉ của chồng nhưng dần dần, trong lòng chị hình thành những vết thương không thể nào lành sẹo.
Đúng, chị chưa học đến cấp 3, nhà chị quá nghèo và phải may mắn lắm chị mới vay mượn đủ vốn để mở một hàng cá ở chợ. Chị thừa nhận chị không có năng khiếu trong chuyện học hành, nhưng chị có phẩm chất đạo đức, có đức tính siêng năng, cần mẫn của một người phụ nữ.
Chị và anh lấy nhau khi vẫn còn hai bàn tay trắng, chị phải lao vào kiếm tiền nuôi anh học cao học để thực hiện ước mơ làm bác sỹ. Chị nghĩ đơn giản giúp chồng cũng chính là giúp mình, chồng chị có tương lai thì sau này chị cũng bớt khổ. Nhưng chị không ngờ, kể từ khi anh bước chân vào bệnh viện lớn của thành phố, mặc bộ đồ trắng của bác sỹ thì anh hoàn toàn khác. Người chồng bác sỹ của chị trở nên trịch thượng và khinh thường chị.
Có lần, nhìn thấy chị đi khám trong bệnh viện do bệnh đau lưng kinh niên, chồng chị rẽ ngay vào một phòng khác và nói đang có ca cấp cứu gấp. Lúc đầu, chị tưởng chồng bận bịu, không thể chỉ dẫn những thủ tục trong bệnh viện. Nhưng khi bắt gặp anh đang ngồi uống café nhàn nhã với mấy cô y tá, chị mới biết chồng cố tình thoái thác.
Chị hỏi thì anh thừa nhận luôn: “Cô nhìn lại cô xem, nói cô là vợ tôi chỉ tổ mất mặt…”. Hóa ra chồng chị tránh mặt vì sợ bộ quần áo chị mặt phảng phất mùi tanh của cá. Buồn, thất vọng… Những lần như thế, chị lại lủi thủi một mình khám xong rồi ra thẳng chợ để kịp bán hàng.
Trước đây, thỉnh thoảng chồng chị còn ra phụ giúp. Những lúc hàng về nhiều hay lâu lâu anh cũng ra ngồi trông quán để chị về nghỉ ngơi đôi chút. Nhưng kể từ khi cái mác bác sỹ gắn lên người chồng chị, anh không còn đoái hoài gì đến cái hàng cá được xem là tanh bẩn đó nữa.
Mỗi lần chị bước về nhà, anh lại đi qua trước mặt chị, lấy tay che mũi lại rồi cố tình than thở cho chị nghe thấy: “Chắc có ngày chết với cái mùi tanh này mất, thật là không chịu nổi…”. Anh nói mà không thèm nhìn vào mặt chị lấy một giây.
Thậm chí đến chuyện chăn gối, đôi lúc đàn bà cũng muốn mình là người chủ động. Nhưng cứ mỗi lần chị định hâm nóng tình cảm hai người thì anh ta lại buông thõng một câu: “Cô đã tắm gội sạch sẽ chưa?”. Chị bàng hoàng, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống.
Chị không thể ngờ anh ta có thể đối xử với chị tàn nhẫn đến vậy. Đúng là chị bán cá, nhưng chị đâu đáng để chồng mình khinh rẻ đến thế. Và chính bản thân anh cũng quên rằng, mình có được cái danh chồng bác sỹ như ngày hôm nay cũng chính nhờ cái mùi tanh ấy.
Chị cũng không hiểu tại sao danh vọng lại khiến anh ta thay đổi một cách chóng vánh đến vậy nữa (Ảnh minh họa).
Có lần giận quá, chị nói luôn: “Anh quên rằng nếu không có hàng cá này thì anh đừng mong có được cái danh bác sỹ như hôm nay. Anh nghĩ tôi như thế này là vì ai?”.
Chị cứ nghĩ khi nói như vậy, chồng chị sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ xem lại cách ứng xử của mình. Nhưng không, anh ta tỉnh bơ rồi đáp: “Cô có thôi cái điệp khúc đó đi không? Mấy đồng xu lẻ cô cho tôi cái thời còn đi học sao cô cứ nhai đi nhai lại vậy? Bây giờ lương mỗi tháng, tôi đưa cho cô có bao giờ thiếu một đồng không?”.
Chị ngồi sụp xuống nền nhà khóc tức tưởi. Chị không ngờ ngày xưa mình lại quyết định cưới một người chồng tồi tệ đến như thế. Chị cũng không hiểu tại sao danh vọng lại khiến anh ta thay đổi một cách chóng vánh đến vậy nữa.
Có lẽ không ai như chị, có chồng bác sỹ mà hễ đau ốm gì, chị lại phải đến bệnh viện khác nơi chồng làm việc để khám. Anh ta đã nhiều lần “vỗ” vào mặt chị rằng chị xuất hiện làm anh ta mất mặt, chị nên thay đổi cách ăn mặc hay xức nước hoa vào người thì mới mong khác được.
Chịu đựng quá đủ mọi sự khinh miệt, chì chiết, nhưng chị vẫn không nỡ buông tay. Chị muốn con chị có tương lai, dù sao có bố làm bác sỹ cũng là một nền tảng vững chắc sau này cho con trai chị. Hơn nữa, tình nghĩa vợ chồng, không thể nói dứt là dứt được. Có thể anh ta ăn nói sỗ sàng, tệ bạc nhưng những khoảnh khắc trong quá khứ, khi hai người vẫn đồng cam cộng khổ luôn là động lực khiến chị tin chồng sẽ thay đổi.
Nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó. Chị có thể nhẫn nhịn khi anh ta nói chị dốt nát, chị là kẻ hàng tôm hàng cá, nhưng chị không thể chịu đựng được khi anh ta buông lời miệt thị cả bố mẹ chị.
Lúc chị đang chỉ bài cho con gái út, anh ta vừa bước chân vào nhà, thấy mẹ con chị đang chăm chú vào quyển vở thì liền cất tiếng mỉa mai: “Cái thứ cô học hành đến đâu mà chỉ bài cho con, cẩn thận sai thì khốn. Ngày xưa, bố mẹ cô mà gắng cho cô học hết phổ thông thì có phải là tốt không? Mà sao cái mùi cá vẫn nặng quá vậy?”.
Chị bủn rủn chân tay, không kiềm chế nổi, chị quát thẳng trước mặt anh ta: “Vâng, tôi ngu dốt, gia đình tôi cũng ngu dốt, anh vừa lòng chưa? Sao ngày xưa anh không rước cô y tá nào đó về làm vợ, để xem anh có được như ngày hôm nay không? Điều tôi thấy mình ngu nhất chính là lấy một người chồng như anh…”. Nói xong, chị vội vã đưa thẳng con gái về nhà mẹ đẻ.
Sáng hôm sau, chị trở về nhà thì anh đã đi làm. Chị đặt tờ giấy ly hôn có sẵn chữ kí của chị lên bàn rồi dọn đồ đạc về nhà mẹ. Chị đóng gói thật nhanh chóng bởi chị không muốn níu giữ một kẻ tồi tệ như thế thêm phút giây nào nữa. Và chị còn phải thu dọn nhanh để kịp ra hàng cá của chị. Có lẽ hôm nay sẽ là một khởi đầu mới cho cuộc sống của chị…
Cái thứ đàn ông mất nết…..sống bám váy vợ mà còn tỏ vẻ….
lẽ ra phải làm điều này từ lâu rùi mới đúng.
đồ khốn nạn.
🙁
đức hi sinh vẫn là ng phụ nữ, và nhận lại được cũng chỉ là sự khinh bỉ. Một người chồng bác sỹ vô ơn bạc nghĩa như vậy ko đáng cho một người phụ nữ giàu tình thương như chị yêu, quyết định của chị là đúng! chúc chị sẽ gặp được một người đồng cảm.
ly hôn là đúng , khốn nạn thật :<.
mình ủng hộ chị li hôn.
sống với ng tôn trọng và yêu thương mình chứ k thể sống với một ng vô ơn và khinh bỉ vợ mình dk, ly hôn thôi.
haizzz. đời!
E ung ho quyet dinh cua c.co gang len c nhe
ra đường xe cáng cho xopg.
chi nay ko thong minh lam , chong nhiu tien ha , xin tien thang chong , lay het tien cua no , tân trang nhan sac va tu lap doanh nghiep rieng , tro thanh ng phu nu xinh dep thanh dat , luc ayxem ai xach guoc cho ai , ai keu chi cư mai di ban ca ko thay doi thi dung trach dan ong , ng ta cung co si dien , doi la bac vay day , nhung ma thang bac si nay vô dao duc ko dang mat luong y.
ăn học cho cao tưởng dau ko hơn cái não con chó…. loại đó nc vz chó. chó còn mun quăng chữ khinh vào mặt. ng phụ nữ ko bi lệ thuộc vào chồng ma còn chính tay minh nuôi chồng thi minh la ng có phẩm chất và có giá trị. ngẫn cao mặt mà ra đi vì sẽ co ng loại dc ng ta kiu bằng “bác” gắng thêm chữ ” sĩ” cũng quỳ trc mặt ma xin ma van.
có những lời nói đam thẳng vào trai tim…đau đớn nhuwg là ánh nắng cho ta hong khô tất cả khổ đau………….chả cần thằng nào thương hại………..tự sống, tự ăn, tự làm……từ nghị lực của 1 ng đàn bà….đơn thân………….ko bao giờ cho phép mình gục ngã.
Mình thì không có kinh nghiệm gì, nhưng kệ, theo mình làm người phụ nữ cam chịu không phải là điều tốt, chuyện vợ chồng thì có muôn vàn câu chuyện khác nhau, chung quy mà nói ngày đi bán cá, về nhà cũng nguyên bà bán cá, người ta ai cũng có sĩ diện, đáng nói hơn chồng lại là người có vị trí, suốt ngày tôm cá nhìn nhiều cũng thấy chán, một người vợ không phải cứ chăm chỉ, chịu thương chịu khó là đủ, c đáng thương hơn đáng trách, không may mắn c lại gặp người chồng bạc bẽo, vô trách nhiệm không tìm cách thay đổi vợ mà dựa vào lý do này nọ để biện minh cho sự vô ơn bạc nghĩa của mình, quên đi cái nôi đã cho anh sự nghiệp ngày hôm nay, người như vậy tiếc làm gì, nói chung ly dị là sáng suốt nhứt rồi, lẽ ra c nên làm điều này trước đó. ” Học cao làm chi, nếu trái tim không ấm áp”. Chúc c có 1 sự khởi đầu mới tốt đẹp.
thag nay phai ly hon xong ra toa lm vu toto ti cho no be mat caj doi bac si cua no nhu caj thag bo ny lm ny phat dien ay. cho thien ha ho chui cho suong
Lúc còn nghèo thì khác, khi có nhiều tiền rồi người ta se tự cho mình có cái quyền làm những điều trái với những điều trước đây họ đã từng hứa. Cuộc đời…..
trời ơi, quá đáng thế là cùng! chị xử sự như thế là đúng roài.
làm bác sĩ còn ko có tâm với chính người bên cạnh mình thì chẳng thế hơn được.
loai chong nay bo som cho roi.
thật bất hạnh khi lấy hải ng chồng bạc bẽo như vậy…
e ủng hộ quyết định của chị, cố lên chị, chị sẽ sống tốt thôi, 1 con người được gọi là có ăn học như anh ta mà lại k có đức, uổn cho a ta thật.
thật là buồn cho 1 ng có học cao như vậy.không hiểu 1 bác sỹ như vậy thì làm việc có đúng lương tâm k? người chồng vậy thì k xứng đáng.
Đúng là ăn cháo đá bát
Doc ma Thay thuong chi qua.co Len chi hang Nguoi nhu vay k con dang la chong chi nua dau.
No se bi mot dua khac chui no la do dan Don
Buồn….bây giờ cuộc sống lắm người phân biệt giàu sang…có những ng mang tiếng giáo sư này nọ mà khi nói ra thì…ko đáng là 1 con người mới đúng……
CHỊ quyết định rất sáng suốt…dù thế nào m cũng có lòng tự trọng…chị sẽ tìm được hạnh phúc!!! họ sẽ gánh hậu quả thôi chị ạ!
Dung.phai manh me nhu the moi DC.chu no co coi Minh race ji dau ma o
Qđinh của chị là đúng
Chuẩn luôn
Chị hãy xem phm Hàn : “Khi nhũng bà nội trợ hành động ” !