Bạc tình ruồng rẫy người yêu, tôi đang phải chịu quả báo

Trên đời này quả thực có luật nhân quả sao? Nếu đó là quả báo sao không đổ thẳng vào đầu tôi mà lại hành hạ vợ con tôi non nớt, vô tội?

 Bạc tình ruồng rẫy người yêu, tôi đang phải chịu quả báo - hình 1

Có phải tôi đang phải chịu quả báo? Ảnh minh họa: Internet

Tôi gặp em vài tuần đã ngỏ lời yêu. Em dịu dàng, cả tin, suy nghĩ chưa đến 5 giây đã e lệ gật đầu. Ngày ấy tôi đang làm ở một cơ quan nhà nước, em là công nhân xí nghiệp may. Hai đứa đồng hương gặp nhau ở một thành phố bon chen, tấp nập dễ mủi lòng mà tìm đến với nhau. Em là gái quê da trắng, dáng rất đẹp, tóc đen mềm như lụa, ăn nói lại duyên. Có em ở bên, cuộc sống của tôi đỡ tẻ nhạt. Thời gian đầu tôi tặng em ngày tháng lãng mạn với những buổi tối chạy xe dạo quanh thành phố, hoa ngày lễ và bánh trái, quần áo tặng em ngày thường. Em hạnh phúc ra mặt, coi tôi như món quà vô giá của định mệnh.

Về sau tôi bảo rất nhớ em mỗi lần phải xa cách, muốn em dọn về ở chung cho tiện, hứa vài năm nữa kinh tế ổn định tôi sẽ cưới em. Em ngoan ngoãn nhận lời. Đời tôi bước sang một trang mới. Tôi hài lòng với căn hộ sạch sẽ, thoáng mát dưới bàn tay em chăm sóc, hài lòng với những buổi chiều tan sở có em dọn sẵn cơm đợi tôi về và những đêm lê thê dài nhưng không còn cô đơn. Cuộc sống chung cũng xảy ra mâu thuẫn khi tôi la cà với bạn nhậu về khuya hay thỉnh thoảng tán tỉnh vài cô khác. Nhưng tôi vốn miệng lưỡi ngọt ngào, em lại quá hiền lành, tôi cứ gây lỗi rồi (tỏ ra) thành thật xin lỗi, em đều tha thứ hết. Ngày tháng cứ thế trôi đều, êm ấm.

Mọi chuyện chỉ kết thúc khi em đột ngột báo đang có thai. Tôi vốn rất cẩn thận không ngờ lại để xảy ra sự cố. Chuyện đã lỡ, tôi chỉ còn nước tìm đường thoát thân. Tôi nói thẳng rằng gia đình đang định làm mối tôi với một cô gái khác, có công việc ổn định và môn đăng hộ đối, tôi sẽ chuyển công tác về tỉnh nhà rồi tính chuyện kết hôn. Em gần như ngã quỵ khi thấy tôi trở mặt. Em khóc lóc, đay nghiến, dọa dẫm rồi năn nỉ, cầu xin tôi ở lại. Tôi không thèm nhìn mặt em lấy một lần, phũ phàng dứt bỏ cuộc tình kéo dài hơn hai năm. Trước khi đi tôi gửi lại một khoản tiền để em phá thai. Em hét vào mặt tôi “tôi có chết cũng phải sinh đứa con này, để xem anh còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ, để xem lúc nào thì anh gặp nghiệp chướng!”.

Khi tôi rục rịch chuẩn bị đám cưới, cũng là lúc cả làng đồn ầm chuyện em dại dột, chuyện tôi phụ bạc, đểu cáng, làm tan nát một đời con gái. Em về quê ở hẳn với bố mẹ đẻ, chờ ngày sinh con. Tôi làm ở trên tỉnh, cuối tuần về thăm nhà hay thấy em ra đứng thẫn thờ bên cổng làng như đang cố đợi ai, bụng em ngày một phình to, nặng nề. Tôi phóng xe vụt qua em, lạnh nhạt và trơ trẽn.

Em hạ sinh con trai. Con đầy tháng, bố mẹ em bế con sang nhà tôi đòi “ba mặt một lời”. Bố tôi chối đây đẩy, mẹ tôi bĩu môi “đũa mốc ai lại chòi mâm son”. Tôi hèn hạ trốn tiệt trong phòng sợ phải nghe tiếng đứa trẻ khóc ngặt nghẽo. Hai tuần sau, tôi cưới vợ, đám cưới to nhất làng.

Rồi cũng đến ngày vợ tôi lâm bồn, tôi mừng thầm vì sắp được chính thức làm bố mà không phải sợ thị phi. Nhưng con tôi mãi mãi không được nhìn thế giới này. Nó nằm lại trong bụng mẹ. Tôi không dám tin vào tai mình khi bác sĩ bảo vợ tôi đã qua đời lúc vượt cạn.

Trên đời này quả thực có luật nhân quả sao? Nếu đó là quả báo sao không đổ thẳng vào đầu tôi mà lại hành hạ vợ con tôi non nớt, vô tội? Từ lâu lương tâm tôi mục nát vì thói bạc bẽo, từ nay đến cuối đời, nó sẽ bị cảm giác tội lỗi đeo bám không tha.

 

 

theo: yeutretho

3 thoughts on “Bạc tình ruồng rẫy người yêu, tôi đang phải chịu quả báo

Leave a Reply

Or